Thứ Ba, 28 tháng 3, 2017

TRÁCH NHIỆM CỦA ÔNG NGUYỄN XUÂN PHÚC TRONG VỤ FORMOSA

Nguyễn Ngọc Đức.

   Dư luận vẫn nhớ đầu tháng 7/2016, ông thủ tướng Nguyễn Xuân Phúc tuyên bố "Nếu Formosa tái diễn sẽ kiên quyết đóng cửa !". Nhưng chỉ 2 tuần sau, người dân tố cáo Formosa lén lút đưa đi chôn hàng trăm tấn chất thải nguy hại cạnh thượng nguồn Sông Trí tại Hà Tĩnh và gần hồ đập Mộc Hương, là hồ cung cấp nước dùng cho dân cư trong vùng. Chưa hết, các chất thải độc hại này còn được chở đi chôn khắp nơi. Nhiều hình ảnh cho thấy các bao chứa chất thải công nghiệp ngập tràn Formosa Hà Tĩnh và được đưa lên các xe tải để chở đi chôn. Nhà cầm quyền Việt Nam cố tình đánh chìm vụ này và không hề dám đề cập đến trách nhiệm của Formosa.

   Formosa đầu độc biển, đầu độc đất và cũng đầu độc luôn những kẻ cầm quyền hiện nay! Mới đây, theo đơn tố cáo của một cán bộ Bộ Công thương nghỉ hưu, hiện sống tại Đống Đa, Hà Nội, thì ông Nguyễn Xuân Phúc là người đã đồng ý với quyết định cho Formosa thuê đất 70 năm. 


Đơn tố cáo này có đính kèm văn bản truyền đạt ý kiến chỉ đạo của ông Phúc, lúc đó là phó thủ tướng. Văn bản đề ngày 30/01/2015, có đoạn ghi :
"Xét báo cáo của Thanh tra Chính phủ tại văn bản số 58/TTCP-C.II ngày 14 tháng 01 năm 2015 (...); Phó Thủ tướng Nguyễn Xuân Phúc có ý kiến như sau:

   (...) Đồng ý với đề nghị của Bộ Kế hoạch và Đầu tư (văn bản số 308/BKHĐT-QLKKT ngày 01 tháng 8 năm 2014) tiếp tục giữ nguyên quy định thời hạn là 70 năm trong Giấy chứng nhận đầu tư đã cấp cho dự án và kiến nghị của Bộ tài chính (số 526/BTC-QLCS ngày 18 tháng 8 năm 2014) cho phép giữ nguyên tiền thuê đất, thuê mặt nước mà Công ty Formosa đã nộp theo Giấy phép đầu tư và Hợp đồng thuê đất đã ký".

   Cách đây không lâu, báo chí Việt Nam tìm cách xoáy vào một nhân vật, đó là ông Võ Kim Cự, nguyên bí thư Hà Tĩnh. Năm 2008, ông Cự là Trưởng ban Quản lý Khu kinh tế Vũng Áng, là cơ quan cấp phép đầu tư cho dự án Formosa. Báo chí cho rằng ông Võ Kim Cự đã tự quyền quyết định cấp giấy phép 70 năm cho Formosa. Cũng có những áp lực muốn ông Cự phải từ nhiệm. Nhưng ngay sau đó, ông Cự phản công. Ông khẳng định rằng một dự án lớn như Formosa, ông không thể tự ý quyết định nếu không có ý kiến của chính phủ và các bộ ngành liên quan. Sau một lúc lùm xùm, vụ ông Võ Kim Cự bị chìm xuồng. Ông không hề bị kỹ luật hay bị truy tố gì về mặt hình sự. Tại sao như vậy ?

   Lý do là nếu khui ra, những người đã về hưu như Nguyễn Tấn Dũng (cựu thủ tướng), Nguyễn Minh Quang (cựu bộ trưởng tài nguyên & môi trường) hay những kẻ đang tại chức như Nguyễn Xuân Phúc (thủ tướng), Trần Hồng Hà (bộ trưởng tài nguyên & môi trường), Nguyễn Thanh Bình (nguyên bí thư Hà Tĩnh, phó trưởng ban tổ chức trung ương),... đều không tránh khỏi liên quan.

   Tóm lại trong vụ Formosa, những kẻ cầm quyền hiện nay đều có trách nhiệm và đang đồng lõa với tội ác. Năm 2008, để có được hơn 3.000 ha mặt bằng phục vụ dự án Formosa, hàng chục ngàn gia đình đã bị buộc phải rời bỏ quê cha đất tổ, cộng với sự thiếu minh bạch, o ép trong đền bù giải phóng mặt bằng đã đẩy cuộc sống của nhiều người dân vào cảnh khốn khó cùng cực. Vụ thải độc vào biển tháng 4/2016 của Formosa lại đẩy hàng triệu gia đình ngư dân mất công ăn việc làm, tàn phá môi trường đất nước một cách ghê gớm. Thế mà nhà cầm quyền Việt Nam lại tỏ ra hài lòng với con số 500 triệu đô la, ngăn cản người dân kiện Formosa và đàn áp, bỏ tù những ai muốn nói lên sự thật.

   Rõ ràng, tai họa của dân tộc Việt Nam không chỉ là vụ Formosa. Tai họa lớn nhất vẫn là sự tàn phá của tập đoàn cai trị hiện nay, một tập đoàn luôn đặt quyền lợi của họ lớn hơn quyền lợi của đất nước.

NHÀ NƯỚC KHÔNG DÂN VÀ NỀN NGHỆ THUẬT KHÔNG CON NGƯỜI

PHẠM ĐÌNH TRỌNG

   Những người lên báo giấy, báo hình cãi chày cãi cối về vụ cấm đoán nhạc phẩm Con Đường Xưa Em Đi mấy ngày qua cũng chỉ là những dư luận viên đó mà thôi. Những người được coi là nhà thơ, nhà văn, nhạc sĩ mà biến mình thành dư luận viên thì tự họ đã hạ thấp tư cách văn hóa, hạ thấp tư cách nghệ sĩ của họ rồi, họ đã tự bác bỏ tư cách con người trung thực, con người lương thiện của họ rồi.


   1.   Kiên trì theo đuổi một học thuyết sai trái, phản dân tộc, phản tiến bộ, nhà nước cộng sản Việt Nam không thu hút, không tập hợp được người có tài năng và nhân cách. Chốn quan trường ngày càng thưa vắng người tử tế, nhường chỗ cho những kẻ bất tài, thiếu nhân cách. Đó là những con ông cháu cha nòi cộng sản và những kẻ vô lại chạy chức chạy quyền mà thành quan.

   Con ông cháu cha nòi khoa bảng, học được chữ thánh hiền, biết giữ đạo làm người, biết bổn phận làm quan, lo trước thiên hạ, vui sau thiên hạ, dân còn được nhờ. Con ông cháu cha nòi cộng sản chỉ biết kiên trì học thuyết sắt máu chuyên chính vô sản, coi lẽ sống là làm cách mạng và chiến tranh giết dân lành, li tán dân tộc, tàn phá tan hoang đất nước như lời thơ của ông nhà thơ cộng sản lão làng Tố Hữu: “Giết! Giết nữa! Bàn tay không ngơi nghỉ / Cho ruộng đồng lúa tốt, thuế mau xong / Cho Đảng bền lâu / Cùng rập bước chung lòng / Thờ Mao Chủ tịch, thờ Xít-ta-lin bất diệt!”. Chỉ có giết, giết dân nữa đảng mới bền lâu. Loại con ông cháu cha nòi đảng đó là di họa nặng căn của dân tộc vốn tồn tại bằng thương yêu, đùm bọc: Nhiễu điều phủ lấy giá gương / Người trong một nước phải thương nhau cùng.

Trong kỉ nguyên dân chủ, ngày nay thể chế dân chủ đã có ở hầu hết các nước trên thế giới. Ở đó, người dân làm chủ đất nước, làm chủ xã hội, làm chủ nhà nước. Bằng lá phiếu thực sự tự do, người dân dựng lên nhà nước và người dân cũng phế truất khi nhà nước có những việc làm khuất tất, trái ý dân. Người dân phát hiện, người dân tiến cử, người dân bỏ phiếu đưa người hiền trong dân vào bộ máy nhà nước và người dân sở hữu nhà nước như sở hữu quyền công dân của mình. Đó là nhà nước của dân, nhà nước có dân.

Ít ỏi nhà nước độc tài đảng trị còn sót lại trong kỉ nguyên dân chủ thì ngược lại, người dân không có bóng dáng trong nhà nước, không có vai trò, không có quyền lực gì với nhà nước. Nhà nước độc tài đảng trị chiếm đoạt quyền lực của dân, tự tung tự tác chia nhau quyền lực của dân. Đó là nhà nước của đảng chứ không phải nhà nước của dân. Nhà nước không dân, mảnh đất màu mỡ cho hạng giá áo túi cơm, những kẻ bất tài, thiếu nhân cách vinh thân phì gia. 

2.   Hai biểu hiện của đám quan chức bất tài và thiếu nhân cách đó là

Một. Có quyền lực trong tay, họ cố kết với nhau thành những nhóm lợi ích đầy sức mạnh, biến nhà nước thành những tổ chức mafia hắc ám chuyên đàn áp, ức hiếp, cướp bóc dân lành và vơ vét, bòn rút của cải, tiền bạc ngân khố quốc gia, tài nguyên đất nước.

Quan chức nắm sức mạnh quyền lực nhà nước cấu kết với những kẻ có sức mạnh đồng tiền tạo ra những liên minh ma quỉ rồi liên minh ma quỉ đó hối hả vẽ ra những dự án mang danh đô thị hóa lộng lẫy nhưng thực chất là mưu đồ bẩn thỉu cướp đất riêng của dân, cướp đất công của nước kinh doanh kiếm lợi riêng. Những dự án bẩn thỉu, những cuộc thôn tính đất vàng đất bạc diễn ra ngang nhiên, tràn lan, ngạo ngược, tàn bạo trên khắp đất nước, suốt mấy chục năm nay, càng ngày càng ồ ạt, trắng trợn.

   Quĩ đất dự trữ để mở rộng sân bay của nhà nước thành sân golf, thành nhà hàng, biệt thự kinh doanh của tập đoàn kinh tế tư nhân. Đẩy sân bay vào tình cảnh khốn quẫn, bế tắc, không lối thoát, thường xuyên diễn ra nỗi đau lòng, máy bay đến, không có bãi đáp phải bay lòng vòng trên trời chờ đợi, gây thiệt hại về kinh tế, gây khiếp đảm kinh hoàng cho người đi máy bay, xua đuổi các hãng hàng không quốc tế phải rời bỏ Việt Nam, chặn đứng sự phát triển của ngành hàng không, một ngành kinh tế thời thượng của thời hội nhập quốc tế.

   Thế lực mafia cướp đất mạnh và xảo trá đến nỗi quyền lực Chính phủ cũng phải lắc đầu chịu thua không thể đòi lại được hàng trăm hecta đất của chính mình bị cướp. Thế lực mafia cướp đất mạnh và thâm độc đến nỗi điều được hàng ngàn cảnh sát dã chiến trang bị công cụ đàn áp hiện đại đến tận răng dàn trận giáp chiến với dân lành đầu trần, tay không, đánh hộc máu nhà báo đến đưa tin, đánh đuổi dân đòi đất phải tan tác, giữ được đất cho kẻ cướp đất.

   Những nhóm lợi ích Vinashine của Phạm Thanh Bình, Vinalines của Dương Chí Dũng, PVC, Tổng công ty xây lắp dầu khí của Trịnh Xuân Thanh đã phù phép biến hàng ngàn tỉ tiền ngân sách quốc gia nghèo, hàng ngàn tỉ tiền thuế mồ hôi nước mắt của người dân đầu tắt mặt tối thành tiền riêng trong túi của họ.

   Hai. Dùng danh nghĩa, quyền lực nhà nước để tư lợi, để vơ vét cho riêng họ thì họ thừa mưu mẹo, thừa ranh ma, láu cá, lưu manh. Nhưng làm việc cho dân cho nước thì họ lòi ngay ra sự dốt nát, không biết việc, không đủ tầm.

   Chỉ điểm hai việc vừa làm của cơ quan văn hóa nhà nước cộng sản Việt Nam cũng thấy rõ điều đó

   Việc thứ nhất. Bộ phim Kông - Đảo Đầu Lâu, dù là phim được dàn dựng ở Việt Nam, có thiên nhiên kì thú Việt Nam, dù là phim ăn khách, hốt bạc của Hollywood ở thời điểm hiện nay và chỉ ở thời điểm hiện nay mà thôi, phải chỉ rõ như vậy vì mỗi thời điểm Hollywood lại có một bộ phim gây sửng sốt cho cả người thờ ơ nhất với điện ảnh, lôi cả người thờ ơ đó cũng phài đến rạp cinéma nộp tiền cho Hollywood. Dù vậy Kông vẫn chỉ là phim giải trí của tư duy Mỹ, của tâm hồn Mỹ.

   Chỉ là phim ăn khách nhất thời của tư duy Mỹ, tâm hồn Mỹ vậy mà lãnh đạo bộ Văn hóa nhà nước cộng sản Việt Nam lại sốt sắng có ngay công văn đóng dấu quốc huy nhà nước đòi Hà Nội phải dựng tượng Kông, con đười ươi khổng lồ của tư duy Mỹ, của tâm hồn Mỹ ở nơi linh thiêng nhất của kinh kỳ Thăng Long – Hà Nội, nơi “lắng hồn núi sông ngàn năm”, nơi Hồ Gươm lãng đãng sương khói huyền thoại.

   Tư duy Mỹ là tư duy lí, tư duy cụ thể, tư duy vật thể. Tâm hồn Mỹ hình tượng hóa sức mạnh thiên nhiên hoang dã bằng những con vật khổng lồ, Kinh Kông, Khủng Long. Kông - Đảo Đầu Lâu, Công Viên Kỉ Jura là sản phẩm của tâm hồn đó.

   Tư duy Việt Nam là tư duy tình, tư duy trừu tượng, tư duy huyền thoại, tâm linh. Tâm hồn Việt Nam hình tượng hóa sức mạnh thiên nhiên bằng vị thần Thủy Tinh huyền ảo nhưng cũng rất bình dị, đời thường. Con người huyền thoại của dân gian Việt Nam chỉ phi thường ở hành động. Còn vóc dáng, hình hài vô cùng bình dị. Thánh Gióng phi ngựa sắt phun lửa diệt giặc Ân như đốt cỏ khô cũng chỉ là một đứa trẻ vừa rời nôi mẹ.

   Với tư duy huyền thoại, mỗi dòng sông, mỗi dãy núi, mỗi hồ nước mang trầm tích lịch sử Việt Nam đều có một vị thần linh thiêng gắn liền với truyền thống văn hóa Việt, gắn liền với lịch sử dựng lên nước Việt, gắn liền với tâm linh người Việt. Núi Nghĩa Lĩnh ở đỉnh tam giác châu thổ sông Hồng có vua Hùng của cội nguồn dân tộc. Đỉnh Ba Vì có thần Tản Viên của hồn thiêng đất nước. Hồ Tây có thần Kim Ngưu của nền văn minh lúa nước. Hồ Gươm có thần Kim Quy của trang sử hiển hách chống giặc phương Bắc xâm lược.

   Văn hóa của đất nước là sự thăng hoa của tâm hồn dân tộc, là hồn cốt làm nên bản sắc riêng của một dân tộc, giúp dân tộc đó tồn tại bền vững với thời gian, với lịch sử đầy biến cố dữ dội và khắc nghiệt, giúp dân tộc đó không bị đồng hóa bởi những nền văn hóa khác. Đứng đầu cơ quan văn hóa của đất nước có Vua Hùng, có thần Tản Viên, có thần Kim Qui mà lăm le muốn đưa đười ươi King Kông khổng lồ, sản phẩm của tâm hồn Mỹ, văn hóa Mỹ đến đứng sừng sững bên Hồ Gươm bảng lảng sương khói huyền thoại của thần Kim Qui. Đặt quái vật Kinh Kông lừng lững đổ bóng đè sập xuống bức tượng nhỏ bé bậc tiên hiền Lý Thái Tổ khai sinh ra kinh thành Thăng Long – Đông Đô – Hà Nội rạng rỡ. Ôi, nền tảng tri thức văn hóa và tâm hồn Việt trong những ông quan văn hóa của nhà nước cộng sản Việt Nam đó!

   Việc thứ hai. Bài hát khi đã đến với người hát, người nghe, đến với công chúng thì công chúng là người quyết định sự tồn tại của bài hát. Bài hát có sức sống lâu dài với thời gian hay chết yểu đều do công chúng, những người hát và người nghe quyết định. Khi đó sự tồn tại của bài hát không còn phụ thuộc vào người sáng tạo ra nó, lại càng không phụ thuộc vào cơ quan quyền lực cho phép hoặc không cho phép nó tồn tại.

   Chất lượng nghệ thuật mới là cái giấy phép quyền uy nhất cho tác phẩm nghệ thuật đi vào cuộc sống. Tác phẩm nghệ thuật của một thời và cái thời của nó đã qua, tác phẩm sẽ bị quên lãng, không cần cấm đoán. Nhưng cái thời của tác phẩm đã qua mà tác phẩm vẫn được những người thời sau chấp nhận là tác phẩm đã vượt được cái thời hạn hẹp của nó để đến với mọi thời. Ca khúc Con Đường Xưa Em Đi của hai nghệ sĩ Châu Kỳ và Hồ Đình Phương là tác phẩm âm nhạc như vậy.

   Giai điệu của ca khúc Con Đường Xưa Em Đi là một giai điệu đẹp, giai điệu dìu dặt của những trái tim đang thổn thức yêu đương nhưng khắc khoải trong xa cách bởi chiến tranh: Chiến trường anh bước đi / Có nàng hoen đôi mi, ngóng theo đường vắng hoe... Giai điệu ngân nga trong trái tim nhiều thế hệ sống ở miền Nam đất nước thời đất nước còn bị lưỡi gươm ý thức hệ chém đôi ở vĩ tuyến 17.

   Chiến tranh đã qua. Đất nước không còn chia cắt. Giai điệu Con Đường Xưa Em Đi không những vượt giới hạn thời gian mà còn vượt giới hạn không gian, vượt vĩ tuyến 17, trở thành giai điệu quen thuộc của nhiều người Việt Nam trên cả nước, vượt biên giới quốc gia đến những nơi có người Việt sinh sống trên khắp thế giới. Dùng quyền uy nhà nước và vay mượn, bịa đặt bất cứ lí do gì để cấm đoán Con Đường Xưa Em Đi đều phơi bày nền tảng văn hóa thấp kém và sự đố kị, nhỏ nhen, hẹp hòi của một cơ quan văn hóa cấp nhà nước. Và hiệu ứng tất yếu phải đến là không những không cấm được bài hát lại làm cho bài hát bị cấm nổi tiếng hơn, nhiều người biết đến hơn, giai điệu bài hát bỗng ngân nga trong hồn nhiều người Việt Nam hơn.


   Quen thói quyền uy cấm đoán thấp kém, nhỏ nhen như vậy, dù danh xưng là cơ quan văn hóa cấp nhà nước nhưng không xứng tầm cơ quan văn hóa của dân tộc Việt Nam mà chỉ là cơ quan văn hóa của mấy người cộng sản cầm quyền vốn nhỏ nhen, đố kị, chỉ quen sắt máu hận thù giai cấp, chuyên chính vô sản, nhìn nhận sản phẩm văn hóa, sự thăng hoa của tâm hồn con người bằng ý thức hệ cực đoan méo mó, bằng trận tuyến ta – địch lỗi thời. Chỉ có nhà nước không dân, không cần biết đến dân mới cấm đoán giai điệu ngân nga trong tâm hồn người dân.

   Nghệ sĩ đích thực sáng tạo ra giá trị nghệ thuật chung của loài người. Nghệ sĩ Việt Nam sáng tạo ra giá trị nghệ thuật chung của dân tộc Việt Nam. Lưu Hữu Phước là người cộng sản và đang là yếu nhân trong nhà nước cộng sản ở miền Bắc. Vậy mà chính quyền Sài Gòn, một chính thể đối kháng, không đội trời chung với cộng sản vẫn lấy tác phẩm âm nhạc Tiếng Gọi Thanh Niên của Lưu Hữu Phước làm quốc ca của nhà nước Việt Nam Cộng Hòa ở nửa phía Nam đất nước. Một nhà nước như vậy xứng đáng là một nhà nước văn hóa, nhà nước của cả dân tộc Việt Nam.

   Thời đất nước chia cắt Bắc – Nam, tác phẩm nghệ thuật dù sáng tạo ở miền Bắc hay miền Nam đều là giá trị Văn hóa của dân tộc Việt Nam, làm nên bộ mặt văn hóa của đất nước Việt Nam, tạo nên giá trị thẩm mĩ của con người Việt Nam. Sau năm 1975, bằng bạo lực súng đạn và nhà tù, nhà nước cộng sản Việt Nam đã giam cầm, tù đày những người dân Việt Nam sống ở miền Nam không cùng ý thức hệ cộng sản, gây nên sự chia rẽ, li tán sâu sắc dân tộc Việt Nam cho đến nay và còn rất lâu về sau không thể hàn gắn, không thể hòa giải, hòa hợp dân tộc. Hơn 40 năm đất nước không còn chia cắt, cơ quan văn hóa của nhà nước cộng sản Việt Nam vẫn xét nét, cầm tù những tác phẩm nghệ thuật của miền Nam thời đất nước chia cắt, khoét sâu thêm sự chia rẽ, li tán cả trong nghệ sĩ Việt Nam, cả trong nghệ thuật Việt Nam.

   Ngồi ghế cao của nước, hưởng lương hậu của dân để chỉ làm những việc hại dân, hại nước như vậy. Đó là quan chức của nhà nước cộng sản Việt Nam hôm nay.

   3.   Phần cuối.

   Những người bị pháp luật buộc tội phải nhờ luật sư có tiếng nói biện hộ, cãi cho thoát tội hoặc nhẹ tội. Đang làm nhiều việc sai trái với lịch sử, với nhân dân, bị người dân hôm nay và bị lịch sử ngày mai soi xét, nhà nước cộng sản Việt Nam hôm nay phải tổ chức một lực lượng đông đảo dư luận viên biện hộ cho những việc làm không thuận lòng dân, không xứng với lịch sử vàng son của dân tộc.

   Có thể nhận ra lực lượng đông đảo dư luận viên có hai loại.

   Dư luận viên cấp thấp, dư luận viên vô danh rải ra như lá rừng, cãi chày cãi cối trên các trang mạng xã hội lề dân.

   Dư luận viên cấp cao, dư luận viên có danh xuất hiện trên báo giấy, báo nói, báo hình lề đảng. Rất buồn là tôi cũng có một ông bạn nhà văn là dư luận viên thường xuyên xuất hiện với vẻ mặt rất mãn nguyện với lời văn rất điệu đàng trên báo giấy của đảng và xuất hiện rất hùng hồn trên truyền hình nhà nước.

   Những người lên báo giấy, báo hình cãi chày cãi cối về vụ cấm đoán nhạc phẩm Con Đường Xưa Em Đi mấy ngày qua cũng chỉ là những dư luận viên đó mà thôi. Những người được coi là nhà thơ, nhà văn, nhạc sĩ mà biến mình thành dư luận viên thì tự họ đã hạ thấp tư cách văn hóa, hạ thấp tư cách nghệ sĩ của họ rồi, họ đã tự bác bỏ tư cách con người trung thực, con người lương thiện của họ rồi.

   Nhà thơ, nhà văn, nhạc sĩ được nhà nước cộng sản Việt Nam xài làm dư luận viên và họ đã trở thành những dư luận viên hăng say, tận tụy, miệt mài thì nền văn học nghệ thuật đó làm sao thoát khỏi thân phận minh họa!


   Coi văn hóa, coi nhà thơ, nhà văn, nhạc sĩ chỉ là công cụ, nhà nước đó không coi văn nghệ sĩ là những con người, lại càng không khi nào nhìn nhận con người sáng tạo ở họ. Và nhà thơ, nhà văn, nhạc sĩ lại vô cùng sung sướng, vênh váo, hãnh diện được làm công cụ của quyền lực thì đó là một nền nghệ thuật không có con người đích thực, không có con người tự do, con người sáng tạo! Chỉ có con người công cụ!


                NGÀY ĐAU CỦA GIỐNG NÒI VIỆT NAM, 14 THÁNG BA

   14.3.1988. Tàu Cộng giết 64 người lính Việt Nam, cướp núm cát san hô Gac Ma trong quần đảo Trường Sa của Việt Nam.

   14.3.2017. Công an mật vụ nhà nước cộng sản Việt Nam giăng quân bủa vây giam hãm những người Việt Nam mang nỗi đau Gac Ma, không cho họ được làm lễ tưởng niệm 64 hồn thiêng Gac Ma.

   Từ đêm thứ bảy 11.3.2017, an ninh mật vụ của nhà nước cộng sản Việt Nam như những bóng đêm của một thời lịch sử đau buồn tăm tối đã kéo đến vây hãm quanh nhà tôi.

   Ngày 13.3.2017, trong vây hãm của những bóng đêm tăm tối đó, tôi xin post lại bài viết về sự kiện Gac Ma 14.3.1988, về 64 hồn thiêng Gac Ma. Bài viết xin được chia sẻ rộng rãi để mọi người Việt Nam ghi nhớ núm cát san hô ruột thịt của đất Mẹ Việt Nam, Gac Ma, ghi nhớ sự kiện lịch sử Gac Ma – Trường Sa 14.3.1988

TRƯỜNG SA 14.3.1988
PHẠM ĐÌNH TRỌNG

   Sau khi đánh chiếm được toàn bộ quần đảo Hoàng Sa, ngày 19.1.1974, thuộc chủ quyền Việt Nam do nhà nước Việt Nam Cộng hòa quản lí, Tàu Cộng lại ráo riết đưa tàu chiến đến rình rập, uy hiếp quần đảo Trường Sa đã thuộc sự quản lí của nhà nước cộng sản Việt Nam. Đầu năm 1988 hoạt động quân sự của Tàu Cộng ở Trường Sa càng dồn dập, hung hăng hơn.

   Trước tình thế đó, Bộ Tư lệnh Hải quân Việt Nam đã lên kế hoạch đưa quân lên giữ một số bãi cát san hô chưa nổi hẳn khỏi mặt nước biển nhưng giữ vị trí tạo thế liên hoàn, khép kín cụm quần đảo và trấn giữ hành lang từ đất liền ra Trường Sa. Chiến dịch CQ88, chủ quyền 88 được lặng lẽ và gấp gáp triển khai.
Ngày 26 tháng một,1988, Việt Nam đưa quân lên giữ bãi cát Tiên Nữ.
Lập tức ngày 31 tháng một, 1988, Tàu Cộng đổ quân lên chiếm bãi cát Chữ Thập của Việt Nam..

   Liên tiếp các ngày 5 tháng hai, ngày 6 tháng hai và ngày 18 tháng hai, Việt Nam lần lượt đưa quân lên giữ các bãi đá Lát, đá Lớn, đá Đông. Tức thì ngày 18 tháng hai, Tàu Cộng liền đổ quân chiếm bãi Châu Viên và ngày 26 tháng hai, Tàu Cộng chiếm bãi Ga Ven của Việt Nam.

   Ngày 27 tháng hai, hải quân Việt Nam lên giữ bãi cát Tốc Tan thì ngày 28 tháng hai Tàu Cộng đổ quân chiếm bãi Huy Gơ.

   Đầu tháng ba năm 1988, Tàu Cộng đưa hạm đội mạnh với 16 tàu uy lực nhất của Tàu Cộng lúc đó đến Trường Sa gồm một khu trục lên lửa, bảy tàu hộ vệ tên lửa, hai tàu hộ vệ pháo, hai tàu đổ bộ, ba tàu vận tải, một tàu kéo theo một pông tông (cầu cảng nổi) lớn. Ý đồ gây hấn xâm lược Trường Sa, cướp đảo Việt Nam của Tàu Cộng đã không cần giấu diếm. Và cụm cát san hô đang nổi lên Gac Ma, Cô Lin, Len Đao ở chính giữa quần đảo Trường Sa sẽ là mục tiêu tiếp theo của họ. Chiếm được cụm Gac Ma, Cô Lin, Len Đao họ sẽ tạo được sự liên kết liền mạch với các đảo đã chiếm được từ trước, tạo thế đứng chân vững chắc ở Trường Sa, uy hiếp cả quần đảo và không chế hành lang nối đất liền Việt Nam với Trường Sa.

   Đọc được tình thế, diễn biến trận đấu cân não, Bộ Tư lệnh Hải quân Việt Nam liền gấp gáp đưa quân ra trấn giữ cụm bãi san hô trọng yếu Gac Ma, Cô Lin, Len Đao còn lập lờ khi nổi khi chìm trên biển. Chấp hành mật lệnh không được nổ súng từ cấp cao nhất trong quân đội, Bộ tư lệnh Hải quân Việt Nam chỉ tung hai tàu vận tải HQ 604, HQ 605 và tàu đổ bộ cổ lỗ HQ 505 chở hàng hậu cần, vật liệu xây dựng hầm hào, lương thực, thực phẩm cùng một lực lượng nhỏ, 70 lính công binh của trung đoàn công binh hải quân 83, 4 cán bộ đo đạc thuộc cục bản đồ bộ Tổng Tham mưu và một đơn vị tác chiến nhỏ nhoi, 22 lính chiến đấu thuộc lữ đoàn 146 chỉ có súng cá nhân AK với cơ số đạn ít ỏi do lữ đoàn phó Trần Đức Thông chỉ huy.

   Tàu vận tải HQ 605 do thuyền trưởng Lê Lệnh Sơn chỉ huy tiến đến đảo Len Đao. Tàu đổ bộ HQ 505 theo sự dẫn dắt của thuyền trưởng Vũ Huy Lễ chốt giữ Cô Lin. Tàu vận tải HQ 604 với thuyền trưởng Vũ Phi Trừ đến giữ Gac Ma.
Chiều ngày 13 tháng ba, tàu HQ 604 vừa thả neo cạnh Gac Ma thì hai tàu hộ vệ của Tàu Cộng áp sát gọi loa đòi Việt Nam rút quân khỏi Gạc Ma rồi hai tàu giặc nối nhau chạy vòng quanh doi cát san hô Gac Ma mong manh như dúm bọt sóng trên biển.
Trong đêm 13 tháng ba, tốp lính công binh thuộc trung đoàn 83 lặng lẽ và gấp gáp chuyển vật liệu xây dựng lên Gạc Ma. Lực lượng chiến đấu nhỏ bé của lữ đoàn 146 cũng triển khai trên đảo.

   Mờ sáng ngày 14 tháng ba, bốn tàu chiến của Tàu Cộng lừng lững tiến đến Gạc Ma. Bốn xuồng nhôm chở đầy lính Tàu Cộng súng lăm lăm trong tay, đè sóng tiến vào đảo. Nếu được trang bị vũ khí phòng thủ cần thiết và được nổ súng, bốn xuồng nhôm trần trụi và mỏng manh cùng lũ lính Tàu Cộng như những tấm bia ở trường bắn đã bị chặn đứng và nhấn chìm xuống đáy biển. Nhưng lính cuốc sẻng công binh trung đoàn 83 Việt Nam gần như tay không phải lùi dần và co cụm giữa đảo. Nhóm nhỏ lính lữ đoàn 146 có AK trong tay nhưng không được bắn cũng trở thành tay không! Thấy hải quân Việt Nam không phản ứng, chỉ thức thủ, lính Tàu Cộng liền ào đến cướp lá cờ Việt Nam. Lá cờ bị giằng đi, giật lại, thiếu úy Trần Văn Phương liền quấn lá cờ quanh người, lấy tính mạng ra giữ lá cờ, giữ chủ quyền hòn đảo. Tiếng súng chát chúa bỗng đột ngột quất lên. Những chớp lửa lóe lên từ nòng súng trong tay lính Tàu Cộng. Thiếu úy Trần Văn Phương và hàng loạt chiến sĩ Việt Nam đổ gục. Gac Ma bị Tàu Cộng cướp mau lẹ chỉ sau loạt súng bắn thẳng đầu tiên rộ lên của lính Tàu Cộng.
Từ những chiến hạm Tàu Cộng, hàng trăm tên lính xâm lược tràn lên Gạc Ma cùng lúc với những loạt đạn pháo các cỡ từ chiến hạm Tàu Cộng xối xả dập xuống tàu HQ 604. Tàu vận tải HQ 604 không có pháo chống trả, như tấm bia tập bắn của lính Tàu Cộng, bị xé nát và chìm dần xuống biển.

   Thuyền trưởng, đại úy Vũ Phi Trừ, lữ đoàn phó 146, trung tá Trần Đức Thông, thiếu úy Trần Văn Phương cùng hàng chục chiến sĩ Việt Nam chết gục dưới làn đạn của lính Tàu Cộng. Máu của họ thấm đỏ cát san hộ Gac Ma, loang đỏ nước biển Trường Sa. Đó là ngày 14 tháng ba, năm 1988, ngày đau buồn của lịch sử Việt Nam, ngày núm cát san hô Gac Ma của Tổ quấc Việt Nam rơi vào tay Tàu Cộng, ngày những người Việt Nam chân chính khắc ghi vào lòng cái tên Gac Ma ruột thịt của đất Mẹ Việt Nam.
Trên tàu HQ 505 ở đảo Cô Lin cách Gạc Ma hơn ba hải lí, thuyền trưởng Vũ Huy Lễ theo dõi thấy tương quan lực lượng quá chênh lệch và Tàu Cộng đã bắn chìm tàu HQ 604. Rồi HQ 505 cũng không tránh khỏi số phận như HQ 604.

   HQ 505 chìm, người lính giữ đảo vùi xác dưới đáy biển, Cô Lin không còn bóng người lính Việt Nam cũng sẽ rơi vào tay Tàu Cộng. Nhận ra tình thế tất yếu đó, thuyền trưởng Lễ liền lệnh nhổ neo rồi phóng hết tộc độ, lao tàu lên đảo. Con tàu cùng với toàn bộ thủy thủ sẽ quyết ở lại với đảo. HQ 505 trườn được hai phần ba thân tàu lên thềm san hộ bao quanh đảo thì tàu bị bắn cháy. Con tàu tiếp tục hứng đạn của Tàu Cộng nhưng tàu đã trườn lên, ôm ghì được núm cát san hô của Tổ quốc Việt Nam, không bao giờ chìm. Con tàu không chìm cùng những người lính sống sót trên tàu đã giữ vững được núm cát nhỏ nhoi mà thiêng liêng Cô Lin và những người lính quả cảm trên đảo Cô Lin còn đưa xuồng ra biển vớt những người lính bị thương từ tàu HQ 604, từ Gạc Ma đang trôi dạt trên biển.

   Tàu HQ 605 giữ núm cát Len Đao cũng bị quân Tàu Cộng bắn cháy và chìm rạng sáng 15 tháng ba. Nhưng dường như Tàu Cộng chỉ tập trung đánh chiếm Gạc Ma nên không đổ quân lên Cô Lin và Len Đao.

   Giặc Tàu Cộng tràn lên cướp đảo. Những người lính Việt Nam giữ đảo có mấy khẩu súng cá nhận trong tay mà không được bắn, họ chỉ còn cách lấy sức người giành giật lá cờ chủ quyền với giặc rồi giơ ngực hứng đạn của giặc, nhận lấy cái chết tan xác, bỏ lại đảo cho giặc làm chủ. Quân chết, đảo mất vì cái lệnh không cho người lính giữ đảo nổ súng vào kẻ xâm lược cướp đảo.

   Ngày nay người dân nói tiếng nói của lịch sử Việt Nam, nói tiếng nói của trái tim Việt Nam yêu nước: “Hoàng Sa, Trường Sa của Việt Nam”, người dân biểu tình lên án Tàu Cộng xâm lược, người dân tập hợp tưởng niệm, ghi ơn những người lính đã chết trong cuộc chiến đấu giữ Gac Ma, bảo vệ Hoàng Sa, Trường Sa đều bị công an nhà nước cộng sản Việt Nam bắt bớ, tù đày, bị ngăn cản, phá đám, bị công an chặn cửa không cho ra khỏi nhà!


   Ôi lịch sử Việt Nam, dân tộc Việt Nam có bao giờ đau thế này chăng!

Nguồn : https://www.facebook.com/kesiviet/posts/632745063593544
29 bình luận
Bình luận

Khac Binh Nguyen ĐƯA QUÂN RA GIỮ ĐẢO KHI ĐỊCH CHUẨN BỊ XÂM LƯỢC.
NHƯNG MẬT LỆNH LÀ KHÔNG ĐƯỢC NỔ SÚNG..!!!
Vậy gọi là thí quân có phải...
...Xem thêm
Cuong Nguyen Manh "Chỉ căm tức chưa đươc xả thịt lột da moi gan uống máu quân thù, dẫu cho trăm thân này phơi ngoài bụi cỏ..." 
Lời tiền nhân dạy dỗ cháu con còn đó...
Anh Le THƯƠNG QUÁ GẠC MA
Lê Thị Việt Nam
LỆNH AI KHỐN NẠN VÔ CÙNG
...Xem thêm
Thích
 Trả lời
5
 
13 Tháng 3 lúc 14:32
Hai Thanh Tran Mật lệnh không cho Hải quân ta nổ súng chiến đấu do ai đưa ra ? Cấp nào đưa ra ? Như vậy có đúng với hiến pháp và luật bảo vệ Tổ quốc không ? Đã đến lúc nhân dân cần câu trả lời của người có trách nhiệm !
Quang Le Câm mẹ mày mồm đi ! Ai cấm ??? Cấm cái loại làm loạn chúng mày . Lần này mà loạn nữa anh em ccb đập chết chúng mày
Anh Tran GIẶC TÀU CHÚNG CHIẾM GẠC MA MẤT RỒI
(Mến tặng anh Trần Bang.
Nhớ về hải chiến Trường Sa ngày 14,tháng 3 năm 1988 )
...Xem thêm
Tường Phạm Mạnh Ba Đình đã bưng bô cho Bắc Kinh từ lâu rồi!
Tri Le Không công nhận liệt sĩ gacma vì đã để mất đảo,trừng trị kẻ nào ra lệnh không nổ súng
Hân Tô Căm thù bọn giặc tàu !
Quang Thuong Tổ Quốc tôi có bao giờ đau thế này chăng . Thù trong giặc ngoài
Nguyen Chinh Lão chột mắt cựu cai đồn điền ... có tội nhiều nhất về sự kiện này .
Huy Leba Bài học đầu tiên, hãy tự cứu mình.
Phong Nguyen Tướng ở ngoài biên, có thể ko nghe lệnh vua. Chết sao mà tang thương vậy!!!
Đình Ấm Nguyễn Đem xương máu giống nòi, lãnh thổ VN hâu thằng Liên xô, làm mũi nhọn cho nó đánh "đê quốc" đến khi mình bị giày xéo, cướp bóc nó làm thinh.Đáng Mỹ cho Tàu cộng để rồi nó bán cho Mỹ, các anh CS quang minh muôn năm đấy nhỉ?
Nguyễn Thái Sơn :BÁC CHỈ ĐƯỢC CÁI vẽ chuyện . "CHÚNG NÓ" CÓ ...đau KHỐI RA ĐẤY !!!
Khiem Huynh Sự việc này chứng tỏ tập đoàn cộng sản lãnh đạo vn chính là tay sai của cộng sản trung quốc... !
Nguyễn Bà Nội Ngoại 18 tuổi nhập ngũ. 18 tuổi hy sinh
Anh tôi cũng vậy. Thật Hiền , Dại
Congtrung Nguyen Một câu hỏi đau đáu cho bất kỳ ai mang dòng máu Việt hiên ngang mà bạn Vũ Mạnh Hùng đã đại diện đặt ra và cần câu trả lời:
" 1- Những việc làm của nhà cầm quyền CSVN rõ ràng như những thông điệp không chính thức đến toàn bộ nhân dân Việt nam, rằng đất 
nước VN đã trở thành một tỉnh lỵ của Trung quốc. Sự thật không thể bác bỏ từ hàng chục năm nay các thế hệ cầm quyền của ĐCS đã sa ngã vào vòng tay của Trung Cộng. Hiện nay có thể nói gần như là một đám công cụ được Tàu Cộng lựa chọn để cai trị nhân dân Việt Nam thay cho sự xuất hiện của họ. Nếu không thì tại sao nhà nước có cái tên Cộng hòa Xã hội Chủ nghĩa Việt Nam chưa bao giờ vinh danh các anh hùng liệt sĩ chống Tàu mà còn ngăn chặn, cấm cản, đàn áp trắng trợn những người dân đến làm lễ trưởng niệm.
2- Tuy nhà cầm quyền CSVN không công bố các liệt sĩ chống Tàu Cộng xâm lược là giặc, nhưng cách hành xử của nhà cầm quyền đối với vong linh của những người đã ngã xuống như đối với kẻ thù. Ngay cả những người ngã xuống do chính nhà cầm quyền hô hào, điều động họ bảo vệ Tổ Quốc. Trong khi những kẻ đi xâm lược, chết lại được xây nghĩa trang ngay trên đất Việt, lại được kính viếng “đời đời nhớ ơn”.
3- Qua những sự việc trên, chưa nói đến rất, rất nhiều sự việc khác, cũng đã cho thấy người dân Việt Nam hiện nay đã mất nước.
Các anh hùng dân tộc chống Tàu xâm lược, các liệt sĩ chống Tàu cộng xâm lược, bảo vệ đất nước mấy chục năm qua, chỉ là cái chết của giặc cỏ trong tâm trí của nhà cầm quyền Hán nô. Những người dân yêu nước, yêu công lý, đang là “thế lực thù địch” trong con mắt của đám cầm quyền Hán nô..".
Nguyễn Hoàng Phúc Mình cũng trạc tuổi bạn. Cũng từng là lính thời chiến tranh. Đã đọc nhiều bài viết của bạn ở đâu đó, nên rất hiểu tấm lòng cũng như những việc làm tốt đẹp cho đất nước này của bạn ở cái tuổi này.. Hôm nay mới gặp được bạn cho mình được ngả mũ trước bạn.Mình hèn quá, không được như bạn. Cám ơn bạn !
Tuan Vu Nổ súng thì Tàu nó cướp hết đảo rồi các thánh ạ
Raymond Addington Day chinh la trach nhiem cua Nhung ten lanh dao dat nuoc! Nhan dan phai nhac lai lich su dan toc va bi danh dap khi di tuong niem la cac dong chi lanh dao da qua toi loi roi!
Bui Tony Bác cho hỏi chút, tại sao tưởng niệm liệt sĩ mà ko vào nghĩa trang hay các khu tưởng niệm tương tự mà tưởng niệm ở tượng vua vậy?
Tượng vua có liên quan gì đến các chiến sĩ cộng sản? Nếu tượng vua đó ko ở khu trung tâm mà đặt trên núi thì mọi người có đi ra đó tưởng niệm các chiến sĩ cộng sản ko?