Thứ Bảy, 30 tháng 1, 2016

LỜI CHIA BUỒN, GỬI TỔNG TRỌNG

LỜI CHIA BUỒN, GỬI TỔNG TRỌNG
Nguyễn Tiến Dân

Thưa ông,
Tôi chỉ là 1 phó thường dân, trong cái nước mang danh XHCN này. Dĩ nhiên, tôi không phải, là Đảng viên CS. Để có thể, cùng hội – cùng thuyền với ông.
Được tin, ông vừa làm lễ Đăng quang, sau một kì Đại nghị: Nặng, thì nói là gian lận. Nhẹ, thì nói là sai quy chế. Đã “hết sức Dân chủ”, nhưng lại chỉ có 1 ứng viên duy nhất, cho cái ngôi vị “Vua tập thể”. Một “chiến thắng”, vang dội. Ngày ông Đăng quang, giá rét thê lương – mưa gió sụt sùi. Khỏe như trâu, cũng lăn đùng ra, chết như ngả rạ. Có vẻ, Trời không chấm ông, vào ngôi Thiên tử.
Theo lẽ thường, khi ông Đăng quang, phải gửi tới ông, lời chúc mừng, kèm theo, lẵng hoa Ly tươi thắm. Song, tôi không muốn, làm như vậy. Tôi muốn gửi tới ông, lời chia buốn sâu sắc. Và, muốn gửi lời chúc mừng, kèm theo lẵng hoa Ly đó, tới ông Ba X. Bởi, chính Ba X, mới là người chiến thắng, trong trận đấu vừa rồi. Chắc, ông không tin, vào điều đó.
1- Nếu tôi nhớ không nhầm: Năm nay, ông chớm bước vào, cái xuân xanh thứ 72 của đời mình. Đã thuộc lớp người, “xưa nay hiếm”. Leo thang, phải có người dìu – Lên ngôi, phải có kẻ đỡ. Đầu óc của ông, có còn sáng suốt nữa hay không, dân đen chúng tôi, không có điều kiện, để kiểm chứng. Chỉ biết rằng:
Ông đã áp đặt cho Đại hội Đảng các cấp, một quy chế bầu cử, ngồi xổm lên, chính cái Điều lệ Đảng của các ông.
Ông đặt ra quy định về tuổi tác, để loại trừ tất cả các đôi thủ, chỉ chừa lại, chính mình. Oái oăm thay, ông lại là người già nhất, trong số họ.
Ông đặt ra qui định, về vùng miền, khiến thiên hạ đàm tiếu: Chính ông, là kẻ hạ nhục, người miền Trung và cả người miền Đông, lẫn người miền Tây Nam bộ.
Ông đặt ra qui định, về trình độ lí luận, khiến bao kẻ phì cười: Ông xa rời thực tế, cho nên, suốt ngày nói lí sự cùn. Áp dụng vào chuyện cơm – áo – gạo – tiền, dăm ba cái mớ, gọi là lí luận của ông, trật khấc. Thì cứ cho rằng, ông có học kinh tế đếch đâu, mà nói với ông, về chuyện đó. Phó Tổng thống Mỹ, là ông Joe Biden. Rõ rành rành, là 1 ông Tây, mắt xanh – mũi lõ. Trong 1 buổi chiêu đãi, ông ta đã thử khảo sát, cái gọi là chuyên ngành Văn chương của ông. Bằng cách, lẩy Kiều:
Trời còn để có hôm nay
Tan sương đầu ngõ vén mây giữa trời
Chỉ bấy nhiêu thôi, ông ta đã nói đầy đủ, về bóng mây đen của quá khứ, đã và đang phủ lên quan hệ giữa 2 Dân tộc Việt – Mỹ chúng ta. Đồng thời, nêu khát vọng của Hoa kỳ: Mong muốn, chứng kiến tương lai tươi sáng của mối quan hệ đó. Cách lẩy Kiều của ông ta, còn cho thấy: Phía Hoa kỳ, thực tâm chân quý, di sảnVăn hóa của Dân tộc Việt chúng ta.
Còn ông, đứng như Trời trồng, họng cứng – lưỡi líu, không sao đối đáp được. Giỏi hay không, là ở chỗ đó. Cần gì, phải khua môi – múa mép.
Nói tất cả chuyện ấy, để sáng tỏ một điều: Ông là kẻ háo danh – bảo thủ – giáo điều – chuyên quyền – cố vị – gây chia rẽ, mất đoàn kết trong cái Đảng của ông. Đồng chí Ba X cao tay, đặt ông, vào thế việt vị. Ông ta dứt khoát và, công khai xin nghỉ. Để, nhường chỗ cho lớp trẻ. Đồng thời, thể hiện sự coi thường ông. Bằng cách: không thèm thi đấu, trên 1 cái sân, mà ở đó, kẻ yếu thế, lại có quyền, áp đặt luật chơi. Vì vậy, ông Ba X nhận được cảm tình, từ khán giả. Họ cổ vũ cho ông ta, nhiều hơn ông. Chắc chắn, ông và bàn dân Thiên hạ, đều biết điều đó.
Quản Trọng, là Tể tướng của nước Tề, thời Xuân Thu. Ông đã từng tổng kết: 争天下者, 必先争人 – tranh Thiên hạ giả, tất tiên tranh nhân. Nghĩa là, muốn thu phục được Thiên hạ, đầu tiên, phải nghĩ đến chuyện giành dân. Trong cuộc thi đấu vừa rồi, về khoản đó, ông thua đứt đồng chí Ba X.
Đó là lí do thứ nhất, tôi gửi lời chúc mừng, tới Ba X.
2-Những người CS, đã dùng vũ lực, để thoán ngôi thuyền trưởng của con tàu Việt nam. Từ đó, các ông, luôn lái chúng tôi, đi tới những nơi thác ghềnh – sóng to – gió nhớn. Các ông đã lợi dụng và cướp công của cả Dân tộc, trong việc đánh đuổi: người Pháp – người Mỹ – bọn diệt chủng Polpot và kể cả, thằng bạn đểu “4 tốt” và “16 chữ vàng dỏm” Trung cộng. Một cuộc chiến, cũng đã đủ chết, huống chi là bốn. Sau những cuộc đánh nhau đó, con thuyền Việt nam, tả tơi – rơi rụng. Các ông, dùng toàn những đồ đồng nát, để chắp vá, rồi dong nó ra khơi. Trong khi, thuyền trưởng của các ông, nào đã biết, la bàn, nó là cái gì. Được đề cử, bởi trước kia, ông ta làm cu li. Chuyên nghành, quay nước mía. Thế nên, chẳng lạ gì chuyện: thuyền nhà người, có thể dong buồm mà tiến lên, cho dù ngược gió. Còn thuyền nhà mình, cứ quay mòng mòng. Không đâm đầu vào đá tảng, hoặc chưa xệ đít vào cồn cát, đã tự sướng, mà cho rằng, thuyền trưởng của ta, quá ư “tài tình” – “sáng suốt” – “nhìn xa trông rộng”. Cố tình giả đui – giả điếc, để không nhìn thấy: nước đã tràn vào và đang ngập, đến tận lưng chừng tàu.
Với 1 con thuyền sắp chìm: Đến chuột, cũng còn muốn chạy lên bờ. Huống chi, con người. Ông Ba X, cũng mong được lên bờ lắm. Nhưng, theo luật hàng hải, ông ta, phải là người cuối cùng rời tàu, trước khi nó đắm. Hành khách, cũng mong như thế. Nhưng, ông lấy quyền Chính ủy, bắt ông ta lên bờ. Nói ông ngu, là phạm thượng. Nhưng, không thể nói, ông khôn ngoan được. Ông, đã để cho Ba X thoát hiểm, một cách ngoạn mục. Đã thế, lại còn, trong sự nuối tiếc của khán giả.
Đó là lí do thứ 2, để chúc mừng ông Ba X.
3-Ai cũng biết, ông là một người thủ cựu – giáo điều. Đến giờ, vẫn bo bo và kiên định con đường Mác + Lê. Đến giờ, vẫn đặt niềm tin nơi Tàu cộng. Chẳng nghĩ tới, dã tâm của nó. Ai cũng biết, ông và ông Ba X, cùng hội – nhưng không cùng thuyền. Chỉ dùng phép nội suy, người ta biết ngay, ông Ba X là người như thế nào. Công này, là ở ông đấy.
Đó là lí do thứ 3, để tôi chia buồn cùng ông.
4-Đuổi ông Ba X lên bờ, ông dự định đặt ngài Hói, vào cái ghế thuyền trưởng. Ông này, có biệt danh, là “phản phúc”. Bọn phản phúc, chẳng mấy ai ưa. Tào Tháo, chém đầu Lã Bố – Khổng Minh, định triệt Ngụy Diên. Điển tích xưa, ghi lại rành rành. Dùng người, nên cẩn trọng, ông ạ.
“Chuyện dân gian, không phải là chính sử”, đồn rằng: Ông Hói hứa, tỉnh nào ủng hộ ông ta, sẽ được lại quả, một cái sân bay. Tha hồ, mà chấm mút. Nếu chuyện đó có thật, rõ ràng, đây là chỉ là 1 tay “phá gia chi tử”. Thuyền trưởng, gà mờ. Chính ủy, ương ngạnh. Hoa tiêu và máy trưởng, toàn một lũ ăn hại – lưu manh và trộm cướp. Con thuyền Việt nam, sẽ chìm nhanh lắm. Lúc đó, dẫu Ba X, có ngồi xổm trên bờ, cười cợt và chìa cái câu liêm ra, để móc ông lên: Còn mặt mũi nào, mà nắm tay vào đó nữa, phải không ông.
Đó là lí do thứ 4, để tôi chia buồn trước với ông.
5-Hôm nay, gạt được ông Ba X, ông chớ vội đắc thắng. Con người, có cá tính mạnh mẽ như ông Ba X, sẽ không cam chịu thua trận, 1 cách dễ dàng như thế đâu. Huống chi, ông đã dồn ông ta, vào Tử địa – vào chỗ, chẳng có đường lùi. Không thi đấu với ông, ở Đại hội Đảng. Ba X, sẽ chủ động tấn công ông, trên một mặt trận khác. Ở đó, ông không hề có cửa, để thắng. Sắp tới đây, ông hãy mở to mắt mà đọc “Chân dung quyền lực”, phiên bản mới.
Tôi đồ rằng, đồng chí Ba X, sẽ không làm cái chuyện, xì hồ sơ tham nhũng của địch thủ, để tiêu diệt chúng. Vì, ông ấy biết:
Trạng chết, Chúa cũng băng hà.
Dưa gang đỏ đít, thì cà đỏ trôn.
Người khôn ngoan, bao giờ, cũng tìm cách khống chế địch thủ. Giải pháp đó, ít tốn kém và hiệu quả hơn nhiều, so với tiêu diệt chúng. Vả lại, ông ta còn phải giữ tư thế, để có lúc, còn quay lại Chính trường. Chú Tiểu Bình, họ Đặng, nhà cải cách và gian hùng nổi tiếng của Trung hoa Cộng sản, chẳng đã từng: “Ba lần vào – ra Trung Nam Hải”, đó sao.
Sinh thời, có 1 lần, tướng Giáp nói: “Tình hình bây giờ, giống như khi mài sắn dây. Bột và nước, lẫn lộn. Để 1 thời gian ngắn, bột sẽ lắng xuống. Lúc đó, bột sẽ ra bột – nước sẽ ra nước”. Hiện, ông đang bám vào, cái danh xưng “Tập thể”, để tung hoành. Bởi thế, Thiên hạ, không biết được, năng lực thực sự của ông. Cái mà ông Ba X cần làm lúc này, là tách ông ra khỏi dàn đồng ca. Bắt ông, phải hát đơn ca. Bắt ông, phải thể hiện lập trường. Việc đó, chẳng khó khăn và tốn kém gì. Toàn những thứ, ông ta đã hé ra, từ lâu lắm rồi.
Thông qua bạn bè, tôi biết chắc chắn rằng: bộ Hồ sơ “kiện Trung quốc ra Tòa Trọng tài thường trực PCA”, đã nằm gọn trong tay Ba X. Cùng với nó, ông ta, đã có cách, thu xếp được đủ tiền và đã ngắm sẵn, những Công ty Luật Quốc tế danh tiếng. Trong thời gian 5 tháng tại chức còn lại, nếu Ba X làm việc đó, ông liệu có dám cản? Để, thể hiện với Đồng bào trong và ngoài nước rằng: “Tổng Trọng ta, cộng với Hội đoàn của Đảng, hết sức thờ ơ với Chủ quyền của Đất nước”. Đồng thời, ghi điểm cho đồng chí Ba X?
Ông ta, cũng có thể, bồi thêm cho ông, một nhát nữa: Sẽ trình Quốc hội, thông qua 1 loạt dự Luật, mà lâu nay, bản thân ông chúa ghét. Cản, thì lộ rõ bộ mặt phản Nước – hại Dân – Độc tài – phi Dân chủ. Không cản, chỉ có nước, đi ngủ với giun.
Luật lập Hội, mà được thông qua: Đồng chí Ba X, sẽ tách ra, thành lập 1 cái Đảng riêng. Tỷ như, Đảng CS cánh Tả, hay Đảng CS cánh Hữu gì đó. Hoặc Đảng CS Dân chủ hay Đảng CS Tự do cũng được. Miễn là, có dính 2 chữ CS. Ông nghĩ, trong bối cảnh hiện nay, Đảng viên và quần chúng, sẽ theo ai? Khi mà cái Đảng CS thủ cựu của ông, vợi vãn Đảng viên. Nó chỉ còn có mức, khai tử. Mọi quyền hành, sẽ lần lượt, lọt vào tay đồng chí Ba X. Bất chiến – tự nhiên thành.
Luật Báo chí, nếu được thông qua: Dân chúng, sẽ được mở miệng. Hệ thống Tuyên giáo của ông, liệu có nói xằng và bênh vực cho ông, được mãi không?
Luật Biểu tình, nếu được thông qua: Các ông, liệu có dám, chỉ nghĩ đến quyền lợi của Đảng CS, mà không nghĩ đến quyền lợi của Nhân dân, được hay không?
Đồng chí Ba X, chỉ cần đi mấy nước cờ đơn giản đó, là có thể, chiếu tướng ông ngay lập tức. Tổng thống Thein Sein bên nước Miến điện, còn lâu, mới bén gót được ông ta. Thiết tưởng, cũng nên nhớ lại rằng: Ba X, chính là người, đã gà bài đó, cho ông Thein Sein
Ba X, sẽ thắng. Trừ phi, ông ta là Kẻ nhát gan và, Không có bản lĩnh. Rủi thay, đó không phải, là cá tính của ông ta.
Đó là lí do thứ 5, để tôi chia buồn cùng ông.
6-Trong tất cả các lần Đại hội Đảng, phải thú thực, đây là lần đáng xem nhất và hấp dẫn nhất. Các ông, đã cống hiến cho khán giả chúng tôi, cả Việt nam và Quốc tế, một trận đấu sinh tử – li kì – hồi hộp và gay cấn, cho đến tận phút chót. Bao kẻ yếu tim, đã phải nhập viện, sau trận đấu này.
Nôn nóng hạ bệ Ba X, các ông, đã phơi bày hết, những thứ xấu xa – tệ hại – thối nát, lâu nay vẫn được giấu kín trong cung Vua – phủ Chúa của phe Đảng các ông. Cái Đảng của ông, đã thay đổi về chất. Đảng của các ông, đã bị phân hóa nặng nề. Đã đến lúc, nó thoái trào, theo quy luật Sinh – Lão – Bệnh – Tử của Tự nhiên. Nó bùng phát bệnh và đang chuẩn bị, chuyển sang chu kì cuối cùng. Đảng viên và quần chúng, đang cực kì chán nản. Họ, không còn đủ kiên nhẫn, để đặt niềm tin, nơi những người bảo thủ – lạc hậu – giáo điều, như các ông. Ông hãy cầu Trời, để sau Đại hội, không có quá nhiều Đảng viên, trả lại thẻ Đảng.
Đó là lí do thứ 6, để chia buồn cùng ông.
Sợ ông, tuổi cao – sức yếu, không chịu nổi áp lực. Ngộ nhỡ, huyết áp tăng cao, vỡ mạch máu não mà chết. Thế nên, chẳng muốn nói thêm nhiều nữa.
Cuối cùng, có đôi lời, nhắn nhủ cùng ông.
-Hãy dũng cảm, lập ra 1 cái Diễn đàn, để công khai “đấu tranh với các luận điệu sai trái của các thế lực thù địch và phản động”. Không dám làm việc ấy, chứng tỏ, cái “trình độ lí luận” của ông, hết sức tồi. Tự nhận mình Yếu, cho nên, không dám đứng ra trước gió.
-Bọn côn đồ, khi đuối lí, chúng thường thả lũ đầu lâu – xương chéo ra, để nhập cuộc. Chắc, ngài Tổng Trọng khả kính, không làm cái chuyện hèn hạ đó đâu. Phải không ông?
Chào ông.
____
Nguyễn Tiến Dân
Tạm trú tại: 544 đường Láng – quận Đống đa – Hà nội.
Điện thoại: 0168-50-56-430
Tí quên. Xin ông, nhắc lũ thuộc hạ của ông: Hãy trả lại cho lão Dân già, số tiền, mà chúng đã ăn cướp của lão. Nói với chúng: Tiền của lão Dân già, không dễ nuốt như thế đâu. Lão sẽ móc họng, cả lò – cả ổ nhà chúng mày.
Nguồn : BA SÀM

HIỆU TRƯỞNG TRƯỜNG TIỂU HỌC ĐẶNG CƯƠNG, AN DƯƠNG, HẢI PHÒNG ĐÁNH NHÂN VIÊN TỐ CÁO MÌNH THAM NHŨNG

Kính gửi Hội giáo chức Chu Văn An !

Tôi khẩn thiết báo tới hội một sự việc mới xảy ra vào lúc 8h sáng nay tại trường tiểu học Đặng Cương - xã Đặng Cương huyện An Dương - thành phố Hải Phòng như sau:

Chị Bùi Thị Quý nguyên là kế toán nhà trường, đã bị hiệu trưởng Lê Thị Thu Thủy - sinh năm 1982 trù dập do chị này kiện tham nhũng giáo dục tại trường đã bị đẩy sang làm công tác đánh trống, toàn bộ đơn kiện của chị gửi các cấp từ Ban nội chính thành ủy Hải Phòng đến chính quyền xã Đặng Cương đều không giải quyết trong suốt 2 năm qua.
Còn tất cả các cuộc họp Đảng, họp chính quyền thì bà Thủy đã đe dọa chị Quý bằng những lời lẽ rất vô học như: "chấp cả bão số 12", hay "tôi không giết được bà thì tôi phải chịu"… trước mặt tất cả cản bộ, giáo viên nhà trường.

Sự việc đỉnh điểm đến ngày hôm nay tại phòng đoàn đội của trường nguyên văn lời chị Quý kể lại, bà Thủy đã chỉ tay chửi chị Quý, chị Quý gạt tay bà Thủy ra thì bà này nổi điên lên tát chị Quý trước mặt giáo viên nhà trường tại đó gồm cô: Lệ, Hạnh, Thảo, Ngân, chị Quý ức chế quá tát lại bà Thủy, giáo viên can ngăn, sau đó công an xã đã làm việc, nhưng 4 giáo viên tại hiện trường đã bao che cho bà Thủy, không dám công khai sự thật, còn chị Quý thì cương quyết yêu cầu công khai toàn bộ camera quay cảnh bà Thủy đánh chị, bởi vì phòng đoàn đội có camera, nhưng công an không hợp tác.

Sau đó chị Quý gọi điện thoại cho ông Kiên phó chủ tịch UBND huyện An Dương, ông Thông trưởng phòng giáo dục huyện An Dương về giải quyết, đến giờ phút này vẫn chưa giải quyết dứt điểm, chưa hiểu sự việc sẽ như thế nào.
Tôi muốn báo tới Hội Giáo chức Chu Văn An, cùng toàn thể cá nhân tổ chức dân chủ trong xã hội hãy share rộng bài này để dấy lên tội ác phi đạo đức, phi giáo dục của bà Thủy hiệu trưởng trường tiểu học Đặng Cương, để minh bạch dân chủ công bằng giáo dục.

Phạm Thu Hương
https://www.facebook.com/permalink.php?story_fbid=559348707550865&id=100004272226961&pnref=story


ĐƠN TỐ CÁO
Ảnh bà Bùi Thị Qúy
"V/v bà Lê Thị Thu Thủy, hiệu trưởng trường tiểu học Đặng Cương - xã Đặng Cương - huyện An Dương - thành phố Hải Phòng có hành vi làm trái quy định nhà nước về quản lý tài chính, tham ô công quỹ, vi phạm đạo đức nghề nghiệp"
Tên tôi là: Bùi Thị Quý
Điện thoại: 0906.117.651
Nhân viên trường tiểu học Đặng Cương - xã Đặng Cương - huyện An Dương  thành phố Hải Phòng làm đơn tố cáo sai phạm của bà hiệu trưởng nhà trường như sau:
           
I - Dấu hiệu lập khống hồ sơ chứng từ rút tiền ngân sách nhà nước
1. Đồng chí hiệu trưởng từ khi nhận chức năm 2013 đến nay không dạy cũng không đứng lớp tiết nào những vẫn làm khống hồ sơ để hưởng phụ cấp ngành và phụ cấp thâm niên.
2. Lập hồ sơ khống một biên chế nhân viên bảo vệ nhằm hưởng lương ngân sách nhà nước từ nhiều năm nay, thực tế nhà trường chỉ có một bảo vệ, nhưng danh sách hưởng lương là hai.
II - Về việc quản lý tài chính của trường
1. Năm 2013 - 2014 tất cả các khoản thu đều thu nhiều, báo cáo tài chính và vào sổ sách kế toán ít, còn lại để ngoài sổ sách chi tiêu sai nguyên tắc, có những khoản thu tiền không vào sổ sách và không báo cáo cụ thể.
- Tiền học 2 buổi/ngày thu: 140.000đ/1hs/tháng nhưng nộp vào kho bạc chỉ có 110.000đ/1hs/tháng.
Tổng thu:            769.905.000đ
Nộp kho bạc:     625.590.000đ
Để lại:                  143.915.000đ
- Quỹ xã hội hóa thu mỗi học sinh: 300.000đ, chưa kể 50.000đ/1hs ủng hộ hệ thống lọc nước
Tổng thu 640 hs:                                  192.000.000đ
Báo cáo làm chứng từ kho bạc là:   167.400.000đ
Để lại:                                                        24.600.000đ
- Quỹ hỗ trợ giáo dục: thu 90.000đ/1hs.
Học kỳ I thu:      694,5 hs =                  62.505.000đ
Học kỳ II thu:     624,7 hs =                  56.230.000đ
      Tổng 2 học kỳ thu:                                     118.735.000đ
      Báo cáo nộp kho bạc kỳ I:                          52.325.000đ
      Để lại không báo cáo kho bạc:     66.410.000đ
- Quỹ đội, măng non thu:
Học kỳ I thu 50.000đ/1 hs:   663,5 hs =                            33.175.000đ
Học kỳ II thu 25.000đ/1hs:   637 hs x 25.000đ =           15.925.000đ
Chỉ báo cáo nộp kho bạc quỹ đội:                                       11.650.000đ
Để lại công trình măng non, quỹ đội:                                 37.450.000đ
- Quỹ hội trường:
Học kỳ I thu 200.000đ/1 hs:             637 hs =                                127.400.000đ
Học kỳ II thu 150.000đ/1hs:            595 hs =                                  89.250.000đ
Tổng cộng:                                                                                216.650.000đ
Chỉ báo cáo với Ban ĐDCMHS thu:                                     145.780.000đ
Không báo cáo:                                                                           70.870.000đ
- Tiền lao động vệ sinh: thu 90.000đ/1 hs
Tổng thu: 655,5 hs = 58.990.000đ
Không báo cáo, không nộp kho bạc, hiệu trưởng tự chi
- Tiền xe đạp thu: 15.000đ/1hs/ tháng = 25.815.000đ
Không báo cáo, không nộp kho bạc, hiệu trưởng tự chi
Riêng năm học 2013 - 2014: các khoản chi do hiệu trưởng tạm ứng lên đến gần 300.000.000đ nhưng không hoàn lại chứng từ.
2. Cố tình tổ chức cho học sinh học thêm chiều thứ 6 và thứ 7 có thu tiền làm trái quy định của ngành trong khi toàn ngành cấm dạy thêm học thêm.
Năm học 2014 - 2105: tiền học 2 buổi/ngày thu:          180.000đ/1 hs/tháng
Nhưng báo cáo và nộp kho bạc:                                          100.000đ/1 hs/tháng
III - Về việc mua sắm cơ sở vật chất
Tự ý hợp đồng mua bán sửa chữa cơ sở vật chất của nhà trường, cố tình làm trái quy định của nhà nước về quản lý kinh tế cụ thể:
1. Hệ thống lọc nước được lắp đặt sử sụng 2 năm nhưng chưa quyết toán, khi hỏi hiệu trưởng trả lời tổng giá trị lên đến 360.000.000đ. Công trình này không thực hiện chào giá cạnh tranh, có dấu hiệu (gửi giá) nhằm tham ô tiền ngân sách nhà nước.
2. Phòng máy vi tính do dự án cấp đã được thay thế bằng hệ thống máy mới nhưng không để lại máy cũ và không làm thủ tục thanh lý tài sản.
3. Hệ thống máy điều hòa có những chiếc được thanh toán 2 lần.
4. Khu nhà vòm trước thư viện, trước khi xây dựng đã tháo bỏ hệ thống cũ nhưng không thanh lý tài sản, vi phạm quy định của nhà nước về đầu tư, quản lý tài sản công.
Tất cả những hành vi sai phạm về quản lý tài chính, mua sắm cơ sở vật chất nêu trên đều không rõ ràng minh bạch. Tôi đã viết đơn đề nghị các cấp cùng các cơ quan chức năng giải quyết, nhưng đến nay đã gần 3 tháng vẫn không nhận được kết quả.
Ngày 22/12/2015 tôi có nhận được văn bản báo cáo kết quả của tổ công tác do chủ tịch UBND xã Đặng Cương - huyện An Dương - thành phố Hải Phòng ký, tôi thấy văn bản này là hoàn toàn không đúng sự thật, sai trái với chứng cứ và hồ sơ trong thời gian công tác tôi nắm giữ, có những khía cạnh mang đến sự phản cảm, lợi ích nhóm, bao che phủ định, che dấu những số liệu không có căn cứ. Có dấu hiệu bao che sai phạm ảnh hưởng đến tình hình an ninh trật tự nội bộ của nhà trường. Ảnh hưởng tiêu cực đến tư tưởng của đội ngũ cán bộ, giáo viên nhà trường, sợ trù dập không dám đứng lên phê bình, đấu tranh với hành vi sai phạm pháp luật và đạo đức nhà giáo.
Vậy lần thứ 2 tôi làm đơn đề nghị các cơ quan chức năng điều tra xác minh làm rõ những hành vi sai phạm và trách nhiệm cá nhân của bà Lê Thị Thu Thủy hiệu trưởng trường tiểu học Đặng Cương - xã Đặng Cương - huyện An Dương - thành phố Hải Phòng.
                                                                                                     
                                              Hải Phòng, ngày 31 tháng 1 năm 2016
                                                               Người làm đơn
                                                                       Bùi Thị Quý

                                                                  ĐT : 0906.117.651 

Sau đây là toàn bộ tài liệu chứng cứ của bà Bùi Thị Qúy tố cáo hành vi làm trái quy định nhà nước về quản lý tài chính, tham ô công quỹ, vi phạm đạo đức nghề nghiệp của bà Lê Thị Thu Thủy, hiệu trưởng trường tiểu học Đặng Cương - xã Đặng Cương - huyện An Dương - thành phố Hải Phòng. 

































Chủ Nhật, 10 tháng 1, 2016

MỘT NGÀY NÁO NHIỆT CÙNG HỘI GIÁO CHỨC CHU VĂN AN

1- Khi chép Sử, sách xưa, thường kiệm lời. Kiệm như vậy, nhưng Đại Việt Sử Ký Toàn Thư, vẫn phải dành ra nhiều trang, để vinh danh thày Chu Văn An.
An (người Thanh Đàm), tính cương nghị, thẳng thắn, sửa mình trong sạch, bền giữ tiết tháo, không cầu lợi lộc. Ông ở nhà đọc sách, học vấn tinh thông, nổi tiếng gần xa, học trò đầy cửa. Nhiều kẻ đỗ đại khoa, vào chính phủ. Phạm Sư Mạnh, Lê Quát làm đến chức hành khiển, mà vẫn giữ lễ học trò. Kẻ nào xấu, ông nghiêm khắc trách mắng. Thậm chí, đuổi đi không tiếp. Ông là người trong sạch, thẳng thắn, nghiêm nghị, lẫm liệt. Minh Tông, mời ông là Quốc Tử giám tư nghiệp, dạy học cho Thái tử.
Dụ Tông, ham chơi bời – lười chính sự. Quyền thần, nhiều kẻ làm trái phép nước. An khuyên can, Dụ Tông không nghe. Ông bèn dâng sớ, xin chém bảy tên nịnh thần. Tất thẩy, đều là những kẻ quyền thế, được Vua yêu. Người bấy giờ, gọi là Thất trảm sớ. Sớ dâng lên, nhưng không được trả lời. Ông liền treo mũ, về quê.
Ông thích núi Chí Linh, bèn đến ở đấy. Khi nào, có triều hội lớn, thì đến kinh sư. Dụ Tông, đem chính sự, trao cho ông. Ông từ chối, không nhận. Hiến Từ thái hoàng thái hậu bảo: “Ông ta, là người không thể bắt làm tôi. Ta, sai bảo thế nào được?”. Thiên hạ, đều cho ông, là bậc cao thượng.
“Sống khôn – thác thiêng”. Tạ thế, đã mấy trăm năm rồi. Nhưng những kẻ chẳng ra gì, chỉ nghe tên, vẫn sợ chết khiếp. Hội Giáo chức Chu Văn An, đang trong giai đoạn thai nghén, là 1 ví dụ.
2- Dưới sự lãnh đạo “toàn diện và tuyệt đối” của đảng CS, cỗ xe Giáo dục Việt nam, đang chạy băng băng đến bên bờ vực thẳm. Đạo đức, suy đồi – Văn hóa, tồi tệ – Bằng giả, tước đểu. Tất cả, chỉ có thể, gói gọn trong 1 câu: Xuống cấp, đến mức thê thảm. Mọi lời góp ý của cá nhân, dù chân thành đến đâu, cũng đều bị, để ở ngoài tai.
Trước cái thực trạng ấy, một số anh em (trong đó có mình), trăn trở không nguôi. Chúng mình, tìm đến với nhau, trong ban vận động thành lập Hội giáo chức Chu Văn An.
Trong tay chúng mình: Trụ sở, không – Tài chính, không – Cương lĩnh, còn sơ sài – Tổ chức, nào đã ai biết làm. Vượt lên trên tất cả những thứ đó, chúng mình có tấm lòng. Chúng mình, chỉ muốn góp phần nhỏ bé, để chặn đứng sự băng hoại của nền Giáo dục Việt nam.
Chúng mình chỉ muốn: Con em chúng ta, không bị đánh mất tuổi thơ – Con em chúng ta, không phải đi học thêm, ngày 3 ca. Ngay từ khi, chập chững vào lớp 1 – Con em chúng ta, được sống trong tình thương yêu của thày cô và bạn bè. Không bị ám ảnh, bởi bạo lực học đường. Không bị trù dập, bởi nhà nghèo – Con em chúng ta, được dạy dỗ, để trở thành Con Người. Không trở thành, lũ súc vật. Chỉ biết sống, cho riêng mình.
Tiêu chí của chúng mình: Nhân bản (Sống với bản tính lương thiện của loài Người) – Khoa học (Sống phù hợp với những quy luật của Tự nhiên và Xã hội) – Đại chúng (Sống hòa nhập với cộng đồng) – Khai phóng (Bãi bỏ mọi cấm chế) – Sáng tạo (Trân trọng mọi sáng kiến).
Những tiêu chí này, hoàn toàn đối nghịch, với tiêu chí Giáo dục của những người CS. Chính vì vậy, họ không muốn, Hội giáo chức Chu Văn An ra đời.
3- Thông qua trinh sát, họ biết: Chúng mình, định ra mắt ban vận động, vào ngày 5-1-2016. Và, những thủ đoạn cũ rich, đã được tung ra, để đối phó. Tất cả mọi thành viên trong ban vận động, đều được “chăm sóc”, hết sức tận tình. Mình, cũng không phải, là ngoại lệ. Xin kể, cách mà họ đối phó với mình, cho bà con nghe.
Ngày 4-1-2016, ngay từ sớm, các lực lượng chức năng, đã đến “kiểm tra” nhà hàng của mình. Và, họ phát hiện ra 1 điều: Các cánh cửa của những phòng Karaoke của mình, không có đúng kích cỡ qui định của Chính quyền CS. Bất kể 1 thực tế: Các cánh cửa ấy, đã tồn tại y như thế, trong suốt hơn chục năm trời. Một phát kiến, vĩ đại. Christophe Colomb, là người tìm ra châu Mỹ. Dẫu có sống lại, ông cũng chỉ còn có cách: chắp tay và gọi họ, bằng cụ. Tất nhiên, họ lập biên bản và mời mình ra CAP Láng hạ, để “làm việc”. Thời gian, chắc bà con dễ đoán: sáng ngày 5-1-2016. Mình nhăn nhó: “Các ông, đến đây hôm nay, đâu phải vì kiểm tra mấy thứ vớ vẩn này”. Họ, cười thích thú: “Ông biết thế, là tốt”. Thôi thì, không đến gặp được anh em, ta đành phải tận dụng cuộc gặp gỡ này, để công khai tranh luận, về những thứ xấu xa – tồi tệ của nền Giáo dục CS. Đồng thời, quảng bá cho thương hiệu Hội giáo chức Chu Văn An.
4- Công an CS, quả là những người, có đủ các thuộc tính của 1 anh nhà giàu: Cẩn thận – Lo xa và Lễ phép. Họ, sợ mình không ra phường, nên chăng chốt chặn, ở khắp mọi nơi. Ngay trước cửa, một chiếc xe tải nhỏ, cùng mấy chú cảnh sát, ngồi chầu trực suốt đêm. Cổng nhà vừa mở, các chú chạy tót vào và xin “ngồi nhờ”. Ai chê các chú thô lỗ, tùy. Riêng mình, thấy các chú rất “tế nhị”: Chẳng thấy chú nào, chạy lên ngồi chồm chỗm, trước cửa phòng ngủ của vợ chồng mình. Được “bảo vệ” như 1 yếu nhân, mình sướng âm ỉ, suốt cả mấy tiếng đồng hồ. Sư tử nhà mình, không nghĩ vậy. Nàng, còn đang, dịu dàng trong giấc ngủ. Chưa vươn vai thức dậy, các chú, sao biết mặt anh tài.
Đúng hẹn, công an đến đón rước mình, tận nhà. Ra phường, các đối tượng của mình, chưa thấy ai cả. Đợi mãi, mới thấy các chú, lục tục kéo đến. Vừa đặt đít ngồi làm việc, về cái “cánh cửa”, chợt thấy nháo nhào cả lên. Hỏi nguyên nhân. Đáp rằng: vợ ông đang làm loạn cả 1 dãy đường Láng. Chúng tôi, chạy sang đối phó đây. Quan đi – lính chạy. Nhưng, họ vẫn không quên, cầm chân mình ở phường. Buổi làm việc của mình, trở nên nhạt toẹt. Ngoài cái “cánh cửa” ra, chẳng còn cái gì đáng nói. Nhưng, đâu phải vì thế, mà đại cục, kém đi phần hấp dẫn.
5- Sau khi ngủ chán mắt, việc đầu tiên Sư tử làm, đó là quờ tay sang bên, tìm lão Dân già. Không thấy người, mụ sôi tiết lên, lẩm bẩm chửi Chính quyền. Về tội: hành chồng mụ. Bước xuống cổng, thấy lù lù mấy chú Cảnh sát ngồi ám quẻ, mụ thét lạc cả giọng:
–Mấy thằng kia, bước ngay cho khuất mắt tao.
Mấy chú kia, kinh ngạc nhìn nhau. Từ thuở cha sinh – mẹ đẻ đến giờ, các chú đi đến bất cứ 1 nơi kinh doanh nhạy cảm nào, đều được chiều, như chiều vong. Gọi đến chủ quán, là phải dạ – bảo cái gì, cũng phải vâng. Ngoan hơn, cả trẻ con mẫu giáo. Thương thay, các chú không ngờ, vớ phải bà chằn. Bởi thế, tinh tướng:
–Chúng tôi đến đây, theo lệnh của chỉ huy. Chúng tôi thích ngồi đâu, là ngồi đấy. Bà muốn gì?
Còn muốn gì nữa. Sư tử, lồng lộn đi tìm cái chổi nan. May cho mấy chú, mụ không tìm thấy. Chừng đó, cũng đủ làm các chú phát hoảng. Các chú, dạt hết cả ra ngoài. Chỉ dám đứng từ xa, ngó lại. Các chú, xúi 1 bác dân phòng da nhăn – mắt toét, đi đến bên Sư tử và, chõ 1 câu:
–Đồ gái đĩ – già mồm.
Sư tử quắc mắt:
–Cái thằng già mất nết kia. Ngu si như mày, mới phải đi theo đám Công an CS. Chúng nó, thí cho mày, miếng cơm thừa – canh cặn. Nhưng chúng nó, sai mày như 1 con chó. Mày, hãy câm mõm lại và cuốn xéo khỏi nơi đây.
Biết dại, lão già lủi mất. Sư tử, quay sang chỉ đám công an, đang đứng bao vây cửa hàng:
–Còn chúng mày, cũng xéo đi. Chúng mày, hành chồng tao. Đã bắt chồng tao, sang đồn. Về đấy, mà làm việc. Ở đây, để tao bán hàng.
Các chú, cũng chẳng vừa:
–Chúng tôi đứng ở vỉa hè và bên ngoài nhà chị. Chẳng ảnh hưởng, đến ai.
Sư tử cười nhạt:
–Tổ sư bố, nhà chúng mày. Chúng mày, đã cướp nhà của tao – đã cướp đất của tao – đã cướp tiền của tao. Vợ chồng tao, đã nhịn lũ kẻ kẻ cướp chúng mày. Chồng tao nói chẳng sai: Chúng mày, sẽ không chịu dừng tay – Chúng mày, sẽ bao vây kinh tế của tao. Đối với tao, những thứ đó, là muỗi. Mở mắt ra mà xem, bà mày, làm được cái gì.
Mụ chạy vào nhà trong, đẩy ngay cái bàn bóng của mình ra ngoài. Rồi, viết lên đó, dòng chữ: “CHÍNH QUYỀN CS CƯỚP CỦA DÂN LÀNH”. Trước thanh thiên – bạch nhật, Sư tử đanh thép, vạch trần bộ mặt xấu xa – độc ác – đểu cáng của chính quyền CS. Đám công an, chỉ còn biết đứng nhìn. Chẳng ai, dám động đến mụ.
Không đối phó được với Sư tử. Chính quyền Thành phố và quận ủy Đống đa, phải gọi điện cho chủ đất của mình. Ép họ, phải sang bắt Sư tử, hạ bảng xuống.
Bảng hạ, họ thở phào. Nào ngờ, Sư tử chưa hạ hỏa. Không đốt lửa được, ở nhà hàng. Nàng, chuyển nguyên ngọn lửa, sang Công an Phường và quậy tưng bừng, tại đó. Nàng, nói thẳng cho họ biết: “Tôi đã làm băng-rôn Chính quyền CS cướp của dân lành. Vợ chồng chúng tôi, sẽ căng tầm băng rôn này và đi bộ, để lên gặp ông Nguyễn Đức Chung”. Bên An ninh, đề nghị mình thuyết phục Sư tử, không nên làm như thế. Họ hứa, sẽ chuyến nguyện vọng của Sư tử, lên Thành phố. Họ, cũng đề nghị mình: Trước khi đi vào hoạt động, Hội giáo chức Chu Văn An, phải đăng kí với Chính quyền (Trong khi, Quốc hội, chưa thông qua Luật về Hội)
5-Về nhà, mình hỏi Sư tử:
–Em không sợ sao?
Nàng bộc trực:
–Xưa, chúng muốn bắt ai, cũng được. Nay, còn có Công luận và Quốc tế. Vả lại, em chỉ nói lên một sự thực: Chúng, là lũ kẻ cướp. Người ngay, đâu phải sợ lũ kẻ gian. Anh hãy chuẩn bị hồ sơ, đưa bọn này, ra Hội đồng Nhân quyền Liên hợp quốc.
Mình hỏi tiếp:
–Sao lúc nãy, em nói bậy thế?
Nàng đáp:
–Đi với Bụt, mới cần mặc áo cà sa. Đi với lũ ma mọi CS, nhiều bà – nhiều chị đã cởi truồng. Họ, chẳng việc gì, phải xấu hổ. Nói bậy, đã là cái gì.
–Ôi, Sư tử. Em trình bày mọi vấn đề, thật giản dị – gãy gọn và khúc chiết. Anh luôn tự hào, về Sư tử của mình.
Nàng cười và nguýt mình, thật dài.
6-Trở lại, chuyện của Hội mình.
Cả buổi chiều, họ vẫn tìm cách, kín đáo quây mình. Họ tưởng rằng: Ban vận động, không gặp được nhau, Hội Giáo chức Chu Văn An, không thể liên kết thành 1 khối thống nhất. Họ đã nhầm. Đúng ngày giỗ của cụ, Hội Giáo chức Chu Văn An, đã chính thức tuyên bố chào đời.
Bà con cô bác. Những ai, còn trăn trở với sự nghiệp trồng Người, xin hãy đến với chúng tôi. Chúng ta, cùng chung sức: Xây dựng môi trường Giáo dục trong – lành, cho con em và quét sạch những thứ xấu xa – hủ lậu, ra khỏi đó.
Chừng nào, con em của chúng ta, không bị bôi đen – Chừng đó, Tương lai của Dân tộc Việt, vẫn còn ngời sáng.
                                                                                       Hà nội, ngày 9 tháng 1 năm 2016
                                                                                                   Nguyễn Tiến Dân