Thứ Tư, 20 tháng 5, 2020

“Người Việt Nam Hèn Hạ” - Một Đoản Văn Làm Sôi Mạng Xã Hội

    Tác giả bài viết người việt nam hèn hạ, Cô Hân Phan, sinh năm 1979, tốt nghiệp ngành Luật, đang là Giám đốc của một công ty Truyền thông ở Sài Gòn.


Trang mạng xã hội lại một lần nữa dậy sóng bởi bài viết ngắn của một cô gái rất trẻ nói về thực trạng đời sống xã hội cũng như tâm tính, văn hóa, thói quen ứng xử của người Việt Nam mà dưới ánh mắt của cô nó đáng được gọi là hèn hạ cùng với hai chữ Việt Nam không được viết hoa.

Thuyết phục

Bài viết dài nhưng thuyết phục và rất dễ gây tranh cãi nếu người đọc nó với tư duy của những năm tháng mà đất nước được tô đầy những màu hồng rực rỡ.
Màu của chiến thắng, màu của lòng tự hào dân tộc, màu của cường điệu và đôi khi tự cho phép vượt cả sự thật để xoa bóp cơ bắp teo tóp của mình về mọi thứ, kể cả lòng nhân đạo và sự tự trọng cần thiết.

Bài viết có tên: “Người việt nam hèn hạ”, bắt đầu bằng một mệnh đề ngắn nhưng với sức mạnh của một trái bộc phá:
“Bài viết này sẽ không có một chữ việt nam nào được viết hoa. Bởi chúng ta có xứng đáng được trân trọng như vậy không? Không hề.”

Lần lượt từng vấn đề một, tác giả bảy ra dưới ánh sáng của chiếc đèn giải phẩu. Cô soi rọi những góc ẩn mà không ai muốn nhắc tới.

Trước nhất, Hân Phan viết về thế hệ của cô, những người lớn lên 40 năm sau khi đất nước gom vể một mối:
“Gần 40 năm thống nhất, việt nam có hơn gì thời chiến ngoài đống xe máy chạy đầy đường… trong túi ai cũng có một cái điện thoại di động?
Dù nhà ở không có, đất đai không có, bảo hiểm không có, tương lai cho con cái không có… nhưng bia rượu chảy tràn lan mỗi ngày trong quán nhậu.

Người ta được ru giấc suốt 40 năm bằng niềm ước mơ cháy bỏng “cơm no, áo ấm.”
Hạnh phúc chỉ thế thôi! Muốn hạnh phúc hơn thì hãy làm giàu, làm giàu, làm giàu!
“Doanh nhân là chiến sĩ thời bình.” Cứt! Tôi ỉa vào cái khẩu hiệu sặc mùi con buôn, đầy phân chợ trời đó!
Tiếng súng không còn nổ ngoài đường.

Một cuộc chiến khác đậm chất mafia, côn đồ, đảo Sicily chắc còn phải chào thua nhà cầm quyền việt nam trước khả năng dùng “luật im lặng” của họ với dân mình.
Cuộc chiến đó là rình mò, là theo dõi, là cấm cản, là kiểm duyệt, là vu cáo, là bắt bớ, là dùi cui, là tù đày, là chết không lý do, là bị bịt miệng tại tòa, là con cháu theo lời lãnh đạo cầm gậy gộc ra ngoài đồng ức hiếp ông bà cha mẹ chòm xóm của mình vì họ đang giữ đất.

Trong khi họ giữ đất cho ai?
Những đứa thanh niên đó nó đang nghĩ gì khi quay lưng lại với dân tộc mình?
Ðơn giản thôi. Nó tin rằng nếu trung thành với cái thể chế mà nó đang phục vụ, thể chế đó sẽ cho nó công việc ổn định, đặc quyền, đắc lợi hơn người.
Vậy là nó nhắm mắt làm theo, coi nhân dân là cỏ rác, cũng vì lợi ích cá nhân … gia đình nó - nếu nó có nghĩ tới.

Chứ ngoài ra, liệu còn cái lý tưởng cao đẹp nào có thể tin vào lúc này?
Ðừng nói với tôi là “lý tưởng Hồ Chí Minh” hay “lý tưởng cộng sản” nhé! Hỏi những đứa mặc áo xanh cán bộ đoàn thử xem, nó nói có trôi chảy không?
Tôi đã thử rồi, rốt cuộc là ngồi im nghe tôi nói huyên thuyên toàn những điều mà trường học gọi là “phản động.”

Đọc tới đây chắc nhiều người trong chúng ta vẫn cho rằng cô gái này đang nói ai đấy chứ không phải mình….nhưng khoan đã, hãy bình tỉnh với những giòng kế tiếp.
Tôi chắc rằng trong đó sẽ có chúng ta, kể cả tôi, người đang đọc thật kỹ từng con chữ để mong tìm ra có gì quá đà trong bài viết này không, thế nhưng tôi chỉ thấy mình là một cá nhân trong đám người khổ sở, sợ sệt, yếu ớt.

“Cuộc chiến này được khoác lên chiếc áo bảo vệ hòa bình, tự do, hạnh phúc.
Còn bên trong là để bảo vệ quyền lợi, quyền lực cho một nhóm người gắn kết với nhau bằng những chiếc răng cùng gặm vào xương máu người nghèo, người thất học, người bán buôn lương thiện hàng ngày.
Những người mỗi ngày chỉ biết tạ ơn trời phật đã cho chúng con một ngày yên ổn làm ăn, không bị cán bộ thuế đến nhũng nhiễu, không bị CSGT thổi phạt kiếm ăn, không bị đội dân phòng rượt đuổi, không bị ông chủ đẩy vào toa-lét để sờ soạng, không bị cắt tiền tăng ca, không bị cho ăn cơm thiu ngộ độc, không bị bệnh đột ngột phải vào bệnh viện nằm gầm giường chờ chết…

Thế là cái dân tộc đầy sợ sệt, bất an đó cuống cuồng kiếm tiền, cuống cuồng vơ chỗ này, cấu chỗ kia để lo cho cái thân mình.

Họ còn biết làm gì nữa?

Và khi họ chăm chắm vào tiền và sự yên ổn cho mình, họ để mặc cho một bọn ác khác lên ngôi, bọn này là sản phẩm của công thức:
Bên trên, chúng nhìn thấy cách hành xử của một chính quyền côn đồ, có tiền là ra luật + Bên cạnh, chúng nhìn thấy những con người thờ ơ với người khác, chỉ còn biết nghĩ tới mình + Bên dưới, chúng nhận ra một đám người khổ sở, sợ sệt, yếu ớt = Chúng chợt nhận ra chúng có khả năng luồn cúi bên trên, tránh né bên cạnh… ức hiếp bên dưới.”

Tác giả bài viết này là Hân Phan, cô sinh năm 1979, tốt nghiệp Luật, đang là Giám đốc của 1 cty Truyền thông ở Sài Gòn.

Sau một lúc vẽ ra khung cảnh thật đang xảy ra chung quanh mình, tác giả lặng lẽ than thở:
“Sao mà tôi sợ bọn người đó như thế?”
Bọn đó tập trung vào các cơ quan công quyền, làm quản lý, làm công an, làm công chức,… làm “đầy tớ” của nhân dân!

Bọn công bộc đó đã cùng nhau đẩy những cụ già bỏ quê bỏ xứ, lên Sài Gòn ngồi vạ vật dầm mưa dãi nắng suốt ngày đêm, ngày này qua tháng nọ để kêu oan.

Tôi sợ bọn chúng vì bọn chúng đông quá, đông như kiến cỏ.
Chúng nhan nhản khắp nơi, ngày ngày bóp chết mọi ước mơ, triệt tiêu mọi khao khát, thêm sự dốt nát của chúng vào nữa là hoàn hảo để tạo ra một nền kinh tế xã hội thụt lùi đến chóng mặt, quay cuồng trong dối trá và danh lợi.
Ðáng sợ hơn, cuộc sống ấm êm no đủ của chúng nhờ vào tính cơ hội – thu vén lại là sự thèm khát của những tầng lớp khác. Khiến cho những con thiêu thân non trẻ khác lao vào như một cơ hội ngàn vàng.

Bọn này tiếp tay cho bọn con buôn cũng lưu manh không kém.
Thế là chúng ta ăn thức ăn có độc mỗi ngày, con cháu chúng ta uống sữa độc mỗi ngày, chúng ta đi trên những con đường hiểm họa mỗi ngày, chúng ta tiêu dùng những gì chúng mang tới, chúng ban phát, với giá mà chúng ấn định, với mức thuế mà chúng muốn,… không còn một lựa chọn nào khác.
Không biết làm gì khác, không có phản ứng gì khác! Vì chúng ta lương thiện.

Tôi nghĩ đến bọn này khi tôi đọc tin về tên bác sĩ lợi dụng lúc mẹ của bệnh nhi đi lấy giấy xét nghiệm, hắn hãm hiếp đứa bé mới 3 tuổi.
Tôi đọc tin ông bà chủ đánh trẻ làm công đến thương tật.
Tôi đọc tin một gã thanh niên có học chặt chém bạn gái mình thành từng khúc chỉ vì một chiếc xe máy và chút ít tài sản.
Tôi đọc tin bọn chủ… lơ xe vứt xác hành khách bị lèn chết giữa đường mà cả xe không ai phản ứng.
Tôi đọc tin nữ sinh phải ngủ với thầy giáo để được điểm tốt.
Tôi đọc tin người đi đường bị cướp, may mắn giật lại được túi tiền, nhưng túi rách, tiền bay ra, xung quanh thiên hạ xúm lại nhặt, nhưng không phải nhặt giúp, mà nhặt hết đi không chừa lại đồng nào.
Thay vì bị 1 đứa cướp, anh ta bị cả con đường đè ra mà cướp… Còn rất nhiều tin.

Một dân tộc gì mà độc ác và hèn hạ thế?
Dĩ nhiên không chỉ có mình tôi biết đau đớn vì những điều đó.”
Còn văn chương xã hội chủ nghĩa thì sao?

Hân Phan không ngại chút nào khi lôi ra từng cuốn sách đóng mốc lên meo của chủ thuyết văn chương phải đạo, hay văn chương than khóc, cho chúng ta nhìn ngắm:
Chúng ta có cả một thứ to tát mà tôi tạm gọi là “nền văn chương than khóc.”
Trong những tác phẩm thi ca xuất bản từ khoảng 20 năm trở lại đây, tôi không dám nói mình đọc nhiều hay nghe nhiều, nhưng tôi cố gắng đọc, nghe, cố gắng tìm tòi, cố gắng tìm kiếm một tác phẩm nó xứng đáng làm cho tôi thấy dân tộc việt nam của tôi thực sự là “cần cù, nhân hậu, thông minh, kiên cường, bất khuất, đoàn kết thương yêu nhau,…” một cách đúng nghĩa.
– Loại mờ nhạt, rẻ tiền, xúc cảm vu vơ, vụn vặt, vô thưởng vô phạt.
– Loại có trăn trở, có suy tư, nhưng toàn đau đáu những nồi niềm xưa cũ, tương lai chả biết phải vứt đi đâu và vứt cho ai?
– Loại mạnh mẽ hơn, trực diện hơn, nhưng tầm vóc tác phẩm chỉ ở mức gẩy lên 1 tiếng đàn, rồi thôi!
Tinh thần chúng ta đang được nuôi dưỡng bằng những thứ chỉ đến mức đó thôi.”

Nút thắt của những điều mà tác giả vừa nói phải chăng chỉ do mô hình sai lầm là chủ nghĩa cộng sản hay do sự dung túng, lộng hành và tiếm quyền của người cộng sản?
Hay do xã hội đang run sợ trước họng súng đến nỗi không còn một phản ứng nào đáng được gọi là con người?

Hân Phan thẳng thắn chỉ ra, chỉ một phần thôi, tuy rất lớn, và tất cả người Việt phải nhìn thấy trách nhiệm ấy thuộc về mình, từng người một. Tác giả viết:
“Vậy cái gì đã gây nên nông nỗi?
Tôi không muốn tạo ra sự hiểu lầm là cái gì cũng do lỗi cộng sản.
Nhiều người rất cực đoan, nói ra cái gì sai, họ cũng đổ vấy hết cho cộng sản. Nhưng cộng sản tệ đến thế mà cai trị được chúng ta đến ngày giờ này, thì chúng ta cũng tệ không kém!

Tôi chỉ nghĩ đến một điều, cái gì đã làm cộng sản tồn tại lâu như thế?
Ngoài sự cấu kết quyền lực-quyền lợi để cùng bảo vệ lẫn nhau, cộng sản đã làm gì để chúng ta thành ra một dân tộc việt nam hèn hạ tự trên xuống dưới, từ già tới trẻ như ngày hôm nay?
Ngoài sự mafia, côn đồ, trấn áp bằng sợ hãi, giáo dục một cách ngu dân ra, chúng còn làm gì nữa?”

Là một người tốt nghiệp trường luật, Hân Phan hiểu rõ mình đang nói gì khi chứng minh rằng đạo đức hỗ trợ pháp luật trong những ngóc ngách mà pháp luật không thể vói tới.
Đạo đức, tiếc thay đã biến dạng thành khuôn mặt tươi cười của ác quỷ.

“Ai từng học luật đều biết, khi quy phạm pháp luật không điều chỉnh được, thì hành vi con người sẽ phải điều chỉnh bởi quy phạm đạo đức.
Pháp luật không theo con người lên giường, vào toa-lét, xuống bếp. Nhưng đạo đức theo ta khắp nơi, tận trong ngõ ngách tâm hồn.

Pháp luật cũng không ép tạo ra đạo đức. Chính sự vô thần vô thánh, không thừa nhận đức tin mà cộng sản triệt để nhồi nhét từ khi họ nắm được dân tộc này đã hun đúc ra những con người sẵn sàng bán thịt thối cho người ta ăn, đút sữa độc vào miệng con nít, chém mẹ ruột, giết con đẻ, …
Vì những người này họ không sợ, hoặc họ tin rằng họ sẽ tránh được sự trừng trị của pháp luật.
Khi pháp luật không trị được mà người ta không sợ luân hồi, không sợ quả báo, không sợ bị đày xuống địa ngục… thì họ còn sợ gì nữa? Việc gì mà họ không dám làm?”
Tác giả hỏi mình mà sức mạnh của nó làm cho hầu hết chúng ta hải thổn thức, tác giả viết:
“Tôi có cảm giác như mình đang sống giữa một bầy đàn hỗn loạn nhưng hoang vu, hỗn loạn về vật chất – nhưng hoang vu về tinh thần. Bạn có thấy như thế không?”

Và bây giờ là chúng ta, tất cả chúng ta, những người có trách nhiệm với ngôi nhà mang tên Việt Nam nhưng đang giương mắt nhìn ngoại bang cấu kết với bọn lãnh đạo làm mất dần đất nước, hay ít ra mất hẳn cái gọi là lòng yêu nước, vốn luôn bị lợi dụng trong các cuộc chiến tranh “thần thánh”.
“Mặt phải, chúng ta ra rả trên báo mỗi ngày là “Mỹ đã đến biển Ðông,” “bà Hillary dọa TQ không nên gây hấn,”… để mong lòng dân yên ổn.

Mặt trái, chúng ta tổ chức ngày hội gặp gỡ những lớp cán bộ đã từng được Tàu đào tạo để cám ơn họ đã “dạy dỗ” cả đám chóp bu việt nam.

“Ðĩ” chưa từng thấy! Chưa có cái chính quyền nào mà “đĩ” như chính quyền việt nam hiện tại.
Dựa hơi mà cũng không biết dựa hẳn bên nào cho trót.
Lá mặt lá trái như thế bảo sao quốc tế nó không khinh?

Còn dân việt nam thì sao?
Dám cầm súng đánh TQ hay đánh bất cứ thằng nào xâm lược việt nam nữa không?
Mà cầm súng để làm gì?
Kết quả của gần 40 năm độc lập, ai cũng thấy cả rồi, không cần nói nữa.
Và cả bọn hèn hạ chúng ta đang ôm lấy nhau, hồi hộp chờ đợi hồi chuông báo tử.”

Hân Phan thố lộ với chúng tôi bài viết đã xuất hiện cách đây nhiều năm, và mỗi lần nó ồn ào trở lại thì một lần gây tranh cãi.
Cô cũng có ý định sửa lại nó nhưng sau vài năm sự mong muốn ngày một nhạt dần vì không có một dấu hiệu nào cho thấy một chút hy vọng, dù mong manh có thể thay đổi xã hội và con người Việt Nam.

“Thật ra nếu mà cháu sửa thì cái ý nó sẽ khác đi một chút chứ không phải là sửa từ ngữ, vì bài đó rất dài mà lúc đó còn lãng mạn, còn kỳ vọng nhiều thứ lắm nhưng bây giờ thực sự nó khó làm cho người ta hy vọng. Khi viết thì ý tứ bài đó nó có thể khác đi một chút.”

Khi được hỏi phản ứng của người đọc ra sao trước bài viết nặng ký như vậy, Hân cho biết:

“Trời ơi, người ta khen thì cũng có khen nhưng người ta vào người ta chửi cháu không còn gì hết!
Nhưng cháu không có phản hồi ai hết vì những gì muốn nói thì mình đã nói hết rồi.
Mình viết bài đó không phải để tranh luận, nếu có người suy nghĩ khác người ta không đồng ý họ chửi mình là thiếu giáo dục, không có tinh thần dân tộc…nhưng cháu nghĩ không cần thiết tranh luận với những người đó.

Chuyện người ta nghĩ khác mình thì cũng là chuyện bình thường.
Hơn nữa thực ra cháu nghĩ là mình bị theo dõi lâu rồi, trong inbox hay trong mail cháu vẫn để đó cho họ đọc vì họ càng đọc thì càng thấy mình không có động cơ gì xấu hết mà mình chỉ muốn cho xã hội tốt hơn thôi nên kệ họ.

Cháu có rất nhiều bạn bè làm an ninh làm này làm kia nhưng cháu vẫn coi mỗi người một con đường, mỗi người một chí hướng thì họ làm gì họ làm còn mình cũng không có ý nghĩ hằn học hay cái gì cũng đổ cho cộng sản…cho nên cháu không sợ.
Việc gì phải sợ, sợ thì mình đã không viết rồi.”

Đóng bài giới thiệu này lại tôi nhận ra thêm một điều nữa về mình: Suốt cả bài viết mặc dù tác giả không hể viết hoa hai chữ Việt Nam, nhưng tôi lại thiếu can đảm để làm điều ấy.

Có một cảm giác mong manh nào đó vẫn thiêng liêng lắm trong tiềm thức của tôi mặc dù biết rằng chính mình không xứng đáng để viết hoa hai chữ Việt Nam nữa.

Bộ mặt mới của ĐCS sẽ thế nào?

Đỗ Ngà




Năm 2020 là năm bản lề, những ủy viên Trung Ương ĐCS đang chạy đua để được cơ cấu vào ghế quyền lực mới. Hiện nay trên các tờ báo lớn của ĐCS thường hay có những bài viết nói về tiêu chuẩn chọn người. Nào là có tài, nào là có đức, nào không được có tham vọng chính trị bla bla bla… Họ rao giảng đủ thứ phẩm chất cả, thế nhưng thực tế thì ngược lại. Từ đầu năm 2020, nhân dân đã chứng kiến rất nhiều tội ác và những chiêu trò khốn nạn của nhà cầm quyền ở mức độ táo tợn hơn.

Mở đầu năm 2020 là “chiến công” của bộ công an. Họ mở chiến dịch lớn do một trung tướng thứ trưởng bộ Công an cầm đầu. Họ điều động cả trung đoàn cảnh sát cơ động thiện chiến nhất với xe bọc thép, vũ khí điện tử tiến vào thôn Hoành, xã Đồng Tâm, Mỹ Đức, Hà Nội. Vào lúc 4 giờ sáng họ phá cửa, xông vào nhà dân, bắn chết cụ Kình 84 tuổi ngay trên giường ngủ. Sau đó họ mang xác cụ về phanh thây rồi mới trả về cho gia đình an táng. Tội ác như vậy thì không ai tưởng tượng nổi đó lại là hành động của một nhà nước.

Tiếp theo là vụ án Hồ Duy Hải, một hội đồng thẩm phán phiên tòa giám đốc thẩm đã bất chấp sai phạm của cơ quan tố tụng, tuyên án tử với người vô tội. Vụ cô Huệ Như chống BOT bẩn bản chất chỉ là vụ án dân sự, nhưng chính quyền CS đã hình sự hóa bằng bản án bất công 42 tháng tù giam. Đây là minh chứng cho hành vi bẻ cong công lý. Với một nhà nước mà ngang nhiên xông vào nhà dân giết người rồi sau đó kéo xác đi phanh thây thì việc chà đạp luật pháp, bẻ cong công lý chỉ là chuyện nhỏ.

Để quỵt 62 ngàn tỷ tiền hỗ trợ, chính quyền CS cho soạn sẵn bản “Đơn Xin Tự Nguyện Không Nhận Hỗ Trợ” rồi buộc mỗi hộ phải ký vào. Đây là minh chứng cho hành động lừa gạt của bộ máy chính quyền CS.

Trên truyền thông, chính quyền cho quy kết cụ kình là tội phạm, họ cho báo chí kết tội người mẹ kêu oan cho con ròng rã 12 năm là “yêu con mù quáng”, rồi họ trơ trẽn nói rằng “dân tự nguyện không nhận tiền hỗ trợ” bla, bla, bla… Nói chung cả bộ máy hỗ trợ nhau rất thống nhất. Nếu ví ĐCS như là một cơ thể thì rõ ràng những cơ quan như Tòa án, Công an, viện kiểm sát, chính phủ là các chi, còn báo chí truyền thông là cái mồm, và Bộ Chính Trị là bộ não của cơ thể ấy. Ở đây ta thấy tứ chi làm ác, mồm nói điều gian xảo thì làm sao có chuyện não nghĩ điều thiện lành? Như vậy chúng ta cũng đã định hình rõ Trung Ương Đảng với nòng cốt là Bộ Chính Trị là thành phần như thế nào rồi?! Đạo đức hay trong sạch chắc chắn không có chỗ đứng trong đó.

Hiện nay đã là năm cuối cùng của nhiệm kỳ Trung ương khóa 12. Mỗi nhiệm kỳ như vậy kéo dài 5 năm có 13 kỳ hội nghị Trung ương. Hiện nay đang là hội nghị Trung ương thứ 12. Đây là kỳ họp rất quan trọng vì nó là kỳ phân chia miếng bánh quyền lực. Theo lý mà nói thì năm nay những người nắm quyền trong ĐCS họ phải tranh thủ làm điều đúng, làm điều tốt để lấy điểm chứ? Nhưng không! Hiện nay ai cũng nhận ra là CS ác hơn, trắng trợn hơn, và gian manh hơn. Câu hỏi là tại sao lại như vậy? Câu trả lời, vì đó sẽ là xu hướng của lớp lãnh đạo kế tiếp trong ĐCS.

Với tội ác đến tột cùng như thế, với việc đạp luật pháp trắng trợn như thế, với việc cong công lý rõ ràng như thế, và với trò lừa dân trơ tráo đến như thế nhưng ở đây chúng ta không thấy sự chấn chỉnh nào từ thượng tầng chính trị mà ngược lại, chúng ta lại thấy sự đồng lòng đến rợn người trong bộ máy đảng cũng như bộ máy nhà nước từ Trung ương đến địa phương. Mà để có sự đồng lòng với nhau ngay cả khi làm điều ác đến tận cùng thì điều kiện phải có là, thế lực thủ ác trong ĐCS phải chiếm tỷ lệ áp đảo. Mà như ta biết, sau 5 năm ông Nguyễn Phú Trọng thanh trừng phe cánh để đưa người mới vào thì hiện nay ai cũng nhận ra là ĐCS ác hơn, gian xảo hơn, trắng trợn hơn, bất chấp hơn và cũng đồng lòng hơn. Vậy thì ông Nguyễn Phú Trọng bỏ 5 năm ra “chống tham nhũng” để làm gì thì nay cũng rõ rồi chứ đừng ai ảo tưởng rằng CS sẽ “sạch hơn”.

Sau 5 năm thanh trừng và thiết lập vây cánh thì hiện nay ĐCS mạnh dạn đánh bài ngửa rằng: “Tao ác thế, tao gian xảo thế, tao xem thường pháp luật thế để xem chúng mầy chịu đựng tới đâu?”. Tuy mồm của CS thì vẫn mở hết công suất cứ rêu rao nào là phải chọn người tài, nào là phải chọn người có đức, nào là người trong sạch bla, bla, bla.. nhưng thực tế thì ngược lại hoàn toàn. Nhiệm kỳ mới hứa hẹn một lứa lãnh đạo táo tợn hơn và gian ác hơn nắm quyền. Dân hãy chuẩn bị đi, tiếp chịu dựng hay phải hành động?!

-Đỗ Ngà-
Nguồn : https://www.facebook.com/photo.php?fbid=233774207955365&set=a.105022040830583&type=3&theater

Việt Nam gửi Công hàm phản đối Trung cộng lên Liên Hiệp Quốc về Biển Đông và suy tư cùng các luồng dư luận

Vũ Mạnh Hùng (15/5/2020)



   Căn cứ vào niềm tin và biểu hiện tư tưởng, có thể tạm chia vấn đề này thành 5 luồng dư luận như sau:

1- Không tin vào thực lòng quyết tâm của nhà cầm quyền Việt Nam (VN), xem động thái này chỉ là biện pháp xì hơi để giảm sự bức xúc của dư luận, ru ngủ dân chúng trước những động thái ươn hèn bao nhiêu năm qua của họ trước sự xâm lấn ngang ngược của Trung cộng (TC).

Luồng dư luận này được giải thích bởi nhà cầm quyền VN đã nằm trong cái lồng ngày càng kín của TC qua các văn bản hợp tác ký kết công khai hoặc ngấm ngầm, qua chính sách ngoại giao ba không, sách trắng quốc phòng bốn không, đào tạo cán bộ cấp cao, hợp tác quốc phòng, văn hóa, du lịch, dự án đặc khu… Tất cả mọi ký kết đều bất lợi cho VN và nằm trong lộ trình thôn tính VN và thực hiện mưu đồ bành trướng của TC.

Nếu tổng hợp, xâu chuỗi các sự kiện thấy rất rõ điều đó. Người ta cảm thấy dường như những thứ văn bản hợp tác ấy, chính sách ấy không phải do nhà nước VN soạn thảo ra, mà do phía TC soạn ra, còn ĐCSVN đang chỉ là một bộ phận công cụ nhận chỉ thị để thực hiện.

Bởi không có một nhà nước độc lập nào của dân, do dân, vì dân lại ra những chính sách ngoại giao tự trói mình, ký kết những văn bản hợp tác bất lợi cho dân cho nước như thế. Nên việc gửi công hàm phản đối chỉ là hình thức, không ít người không tin đó là động thái tích cực. Nhiều người vẫn còn thất vọng và lo ngại đám tay sai trong bộ máy cầm quyền vì bị TC trói chặt quyền lợi riêng tư đang âm thầm bán từng phần đất nước này cho TC. Chưa nói đến những người dân chỉ bày tỏ lòng yêu nước một cách ôn hòa đã bị nhà cầm quyền dùng mọi thủ đoạn hèn bỉ o ép, sách nhiễu đàn áp, bắt bớ, bỏ tù, truy sát. Bởi không có một nhà nước độc lập của dân nào trên thế giới khi đất nước mình bị giặc ngoại bang xâm lấn, nhân dân lên tiếng, biểu tình ôn hòa phản đối sự xâm lấn ấy lại bị đối xử như thế, triệt hạ tinh thần dân tộc như thế!

2- Chưa tin, nhưng ghi nhận động thái này là tích cực.
Luồng dư luận này được giải thích: Trước những xâm phạm chủ quyền, quyền chủ quyền và quyền tài phán của VN, yêu sách quá đáng phi lý, phi pháp của TC ngày càng gia tăng ở Biển Đông, đụng chạm đến quyền lợi của các phe đảng, cũng như bức xúc của người dân.

Nhiều năm nay, bao nhiêu nhân sĩ trí thức cùng những người dân trong ngoài nước đã liên tục bày tỏ và kêu gọi nhà cầm quyền VN kiện TC ra tòa án quốc tế về vấn đề Biển Đông. Để có được động thái mới này không hề đơn giản, chắc chắn phải có một quá trình rất khó khăn, phức tạp, đấu tranh ngay trong nội bộ nhà cầm quyền cùng với sự dồn nén tác động của yếu tố quốc tế, đặc biệt là sự ủng hộ và bênh vực của Mỹ. Mọi sự dồn nén, không thể hèn hơn được nữa. Cuối tháng 3 (đầu tháng 4) vừa rồi, nhà cầm quyền đã có một dấu hiệu tích cực về vấn đề này là đương nhiên. Dù thế nào chăng nữa thì động thái này là tiền đề pháp lý tiến tới việc khởi kiện TC ra tòa án quốc tế. Còn việc nhà cầm quyền VN thời gian tới có dám kiện hay không thì thiết nghĩ nó còn cả một khoảng cách rất xa.

Bởi chính qua thực tế quá trình quan hệ VN với TC nhiều năm qua, những người hiểu biết không ai không nghĩ đám cầm quyền ở VN như đang nằm trong cái lồng ngày càng bị đan kín của TC. Có muốn thoát ra không phải dễ. Cái chính là đặc quyền đặc lợi riêng mà không ít kẻ trong bộ máy cầm quyền vẫn phải bấu víu và làm tay sai cho TC. Vì vậy nguồn dư luận này tuy chưa tin, nhưng ghi nhận động thái tích cực này là tất yếu, và khẳng định nhà cầm quyền VN không có một lựa chọn nào khác để bảo vệ chủ quyền ở biển đông, ngoài việc kiện TC ra tòa án quốc tế.

3- Luồng dư luận có thể gọi là nông cạn, yếu hèn.
Không ít người cho rằng việc VN gửi công hàm đến LHQ là chẳng giải quyết gì, chẳng ăn nhằm gì, vì Philippines kiện TC cũng có giải quyết được vấn đề gì đâu; Nga chiếm đảo Crimea, Ukraine cũng có đòi được đâu…

Có thể khẳng định đó là luồng dư luận có biểu hiện tư tưởng từ sự yếu hèn, nông cạn, thiếu ý chí hoặc quen ăn theo nói leo, lười suy nghĩ học hỏi, chưa có tư duy độc lập… dẫn đến thiếu tinh thần trách nhiệm của một người công dân đối với đất nước. Luồng dư luận này xuất phát từ tư duy yếu kém, cũng có thể bị ảnh hưởng bởi cái lý luận nhồi sọ của đám cầm quyền tay sai bán nước thông qua đám dư luận viên.

 Trước hết chúng ta phải khẳng định rằng đất nước VN là của nhân dân VN. Hoàng Sa, Trường Sa là của VN, ở đây không có chuyện tranh chấp mà chính xác là bị TC xâm lược bằng vũ trang. Không có bất cứ một lý do gì để biện bạch cho trách nhiệm của những người đang cai quản đất nước và sự thoái thác của họ.

Thử hỏi, thế giới có bao nhiêu nước nhỏ, thậm chí nhỏ hơn VN nhiều tại sao người ta vẫn bảo vệ được chủ quyền của đất nước? Nếu ông cha chúng ta từ ngàn xưa cũng có tư tưởng chấp nhận, yếu hèn như vậy thì liệu đất nước VN có còn đến ngày nay không? Các vị và con cháu có còn đất sống đến ngày hôm nay không? Hay VN đã trở thành khu tự trị của TC như Tây Tạng, Tứ Xuyên, Nội Mông, Tân Cương rồi? Và cuộc sống của người dân ở các khu tự trị này dưới sự cai trị tàn khốc với mục đích diệt chủng của TC thế nào, các vị có biết không?

Việc đòi lại phần chủ quyền của đất nước do chính các thế hệ cộng sản cầm quyền để mất vào tay TC không phải ngày một ngày hai, có khi mất hàng mấy chục năm, thậm chí mất cả trăm năm, vài trăm năm. Nhưng việc đòi vẫn phải đòi, và ý chí kiên quyết đòi lại dần dần toàn bộ chủ quyền của đất nước là việc không thể chối bỏ. Bởi những phần lãnh hải, lãnh thổ rơi vào tay ngoại bang là phần xương máu quý giá của ông cha để lại cho chúng ta và thế hệ mai sau.

Việc đòi lại những phần lãnh hải, lãnh thổ đã mất là trách nhiệm của mọi thế hệ, nếu không có ý chí đòi lại chắc chắn chúng ta còn mất thêm và mất hết chủ quyền của đất nước. Các cụ đã dạy “hết nạc nó vạc đến xương”, TC muốn biến đất nước VN từ “cái tổ Đại Bàng thành tổ chim Chích” và nuốt gọn.

Việc ghi nhận điểm tích cực nhà cầm quyền VN gửi công hàm phản đối TC về Biển Đông lên LHQ, không đồng nghĩa với việc ủng hộ chế độ độc tài đảng trị, nhưng chúng ta cũng khó phủ nhận đó là dấu hiệu mới. Nó có thể là cái hẻm để VN thoát Trung, có thoát được Trung mới có được lợi thế để tranh đấu cho một đất nước VN có dân chủ và nhân quyền.

4- Luồng dư luận bộc lộ quan điểm makeno do quá bất mãn, chán ghét chế độ.

Luồng dư luận này thường bày tỏ tư tưởng để cho TC nó lãnh đạo còn hơn. Bởi họ thường ca ngợi TC về sự phát triển kinh tế, chống tham nhũng … Nhưng họ thiếu thông tin về mặt trái và không hiểu bản chất của chế độ độc tài ở đâu cũng đem lại sự thống khổ của nhân dân.

Xin chia sẻ như sau: Tuy thể chế chính trị độc tài đảng trị đã tước đi những quyền cơ bản của người dân, tạo nên một xã hội đầy rẫy bất công, tham nhũng, cướp bóc, oan khuất chồng chất … làm cho cuộc sống của người dân vô cùng bất hạnh, đưa đẩy đất nước đến tình trạng tụt hậu và vô cùng bi đát trước lộ trình thực hiện âm mưu bành trướng xâm lấn lãnh hải, lãnh thổ VN của TC và đang có nguy cơ lấn át đến toàn bộ chủ quyền của VN. Các cụ đã nói “nước mất nhà tan”.

Cách biểu hiện của luồng tư tưởng này do sự hiểu biết hạn hẹp, bế tắc trong tư duy, ích kỷ trong đời sống, chỉ muốn sống cho bản thân và gia đình, không vì cuộc sống chung, không muốn đóng góp sự hy sinh vì một XH văn minh, chỉ muốn hưởng thụ mà quên đi tinh thần và trách nhiệm của một công dân đối với đất nước.

5- Luồng dư luận bình chân như vại, yên tâm đất nước này mất làm sao được, HS-TS mất làm sao được, cứ để đảng nhà nước lo.
Luồng dư luận này xuất phát từ tư tưởng chủ quan, xa rời thực tế, thiếu quan tâm theo sát hiện tình của đất nước. Nó cũng gần với tư chất của luồng dư luận (3) và (4).

Nếu cứ yên tâm để đảng nhà nước lo, mất làm sao được (!), thử hỏi Hoàng Sa mất chưa? Nhiều đảo lớn ở Trường Sa mất chưa? 11.000 km2 đất biên giới phía Bắc mất chưa? Phần chính của thác Bản Giốc, Mục Nam Quan, suối Phi Khanh, bãi Tục Lãm … hiện nay nằm ở lãnh thổ VN hay thuộc về TC? Những thông tin diễn biến về sự xâm phạm chủ quyền, lấn lướt của TC ở Biển Đông ngày càng gia tăng (ngư dân đánh cá bị rượt đuổi ngay trên vùng biển thuộc chủ quyền của VN, bị đâm chìm tàu, bị bắn giết, cướp bóc …), đảng vẫn nhận định “đó chỉ là thách thức chứ chưa phải nguy cơ”! Thách thức thì nó chỉ thể hiện ở sự phát ngôn, đàng này các hành động đó đã và đang diễn ra, sao đảng lại nói chưa phải là nguy cơ? Tại sao đảng phải đánh tráo khái niệm như thế? Các vị nghĩ sao??? Sao các vị sống trong một đất nước có hiện tình bi đát như thế mà như sống ở một nơi xa lạ. Cái tầm tư duy của con người nó khác con vật ở chỗ có khả năng nhìn ra được, thấy trước được cái nguy hiểm, nguy cơ… để biết lo liệu. Các cụ từ ngàn xưa đã dạy “không biết lo xa, ắt có buồn gần”.

*

Với 5 luồng dư luận biểu hiện tư tưởng và quan điểm như đã trình bày trên thì 2 luồng dư luận (1) và (2) đều có cơ sở thuộc loại có tâm có tầm. Niềm tin sát nhau, nó phụ thuộc vào biến động tình hình chính trị thế giới và trong nước, chúng ta hãy chờ xem. Còn 3 luồng dư luận (3), (4) và (5) có sự hạn chế, nó thể hiện tư duy què quặt, thiếu hiểu biết, cái tâm bị ốm yếu dẫn đến thiếu tinh thần trách nhiệm của một người công dân đối với đất nước. Và không hiểu vô tình hay hữu ý (vì bản chất cơ hội, lợi ích cá nhân…) có thể dẫn đến trở thành kẻ đồng lõa, a dua, tiếp tay cho bọn tay sai bán nước hại dân mà không biết. Các cụ đã răn dạy như thế là “nối giáo cho giặc”, nên cũng mang tội với non sông đất nước.

Để đòi lại được những phần đã mất về chủ quyền của đất nước và giữ được phần còn lại thì trước hết người dân VN cần loại bỏ các luồng dư luận tán đồng với các quan điểm yếu hèn, bạc nhược, makeno, hoặc cứ yên tâm sẽ có đảng nhà nước lo như các luồng dư luận (3), (4) và (5) đã trình bày trên.

15/5/2020


V.M.H.