Thứ Ba, 27 tháng 5, 2014

Ai nhận trách nhiệm và xin lỗi nhân dân về những việc làm này?



Nông dân Bình Dương    Theo BVN ngày 27-5-2014





Về vụ bạo loạn ở Bình Dương, theo báo Phụ nữ online, nhân chuyến đi của Chủ tịch Trương Tấn Sang thị sát tình hình thiệt hại của tỉnh Bình Dương sau vụ một số đối tượng xấu lợi dụng tuần hành để gây         rối, Chủ tịch UBND tỉnh Bình Dương Lê Thanh Cung đã thay mặt lãnh đạo tỉnh xin lỗi trước Trung ương Đảng, trước Nhà nước, trước Chính phủ, trước đồng chí Chủ tịch nước và hứa sẽ ngăn chặn không cho tái diễn tình trạng vừa nêu. Còn báo Thanh Niên thì đưa tin ông Võ Thành Đức, Giám đốc Công an Bình Dương đã lên tiếng xin lỗi các doanh nghiệp với tư cách là người đứng đầu Công an tỉnh, được giao nhiệm vụ đảm bảo an ninh trật tự nhưng đã để xảy ra vụ việc rất đáng tiếc.

Phải xin lỗi là đúng. Vì theo ông Đức, vụ việc xuất phát từ những bức xúc của các công nhân có lòng yêu nước trước hành động Trung Quốc đặt giàn khoan xâm phạm chủ quyền lãnh thổ của Việt Nam. Tuy nhiên, đã bị một nhóm phần tử xấu kích động, lợi dụng để cướp bóc tài sản. Ngoài ra, có một số người từng là công nhân có những mâu thuẫn với doanh nghiệp nên nhân cơ hội này lợi dụng đập phá để trả thù...

Thiếu tướng Đức cho biết thêm, khi xảy ra vụ việc gây rối, toàn tỉnh Bình Dương có 700 doanh nghiệp có vốn đầu tư nước ngoài trực tiếp bị các đối tượng đe dọa, trên 460 doanh nghiệp bị đập phá, đốt cháy nhưng chỉ có 2 doanh nghiệp của Trung Quốc bị đốt cháy. Thiệt hại chủ yếu là các doanh nghiệp của Đài Loan, Hàn Quốc, Nhật Bản, Việt Nam...

Hai cán bộ này nhận trách nhiệm và xin lỗi là đúng, nhưng chưa đủ. Vì người bị thiệt hại nhiều nhất trong vụ bạo động vừa qua là nhân dân Việt Nam, mà trực tiếp và nặng nề nhất là người lao động ở các công ty bị bọn xấu phá hoại. Khỏi phải phân tích và chứng minh, ai cũng có thể thấy điều này. Thế nhưng tại sao hai cán bộ không một lời xin lỗi nhân dân và người lao động?

Ngoài ra, để xảy ra vụ việc tàn tệ như báo chí đã nêu, đâu phải chỉ vì Giám đốc công an và Chủ tịch tỉnh Bình Dương thiếu trách nhiệm. Công đoàn là tổ chức hằng tháng vẫn thu tiền đoàn phí của công nhân, và “đội tiên phong của giai cấp công nhân” có mặt khắp nơi trên đất nước này đã làm gì lúc đó? Cấp trên của tỉnh, chẳng lẽ không còn ai trực tiếp chịu trách nhiệm trong việc để bạo loạn kéo dài hai ngày đêm trên nhiều tỉnh như thế hay sao? Còn nếu chỉ xét riêng trách nhiệm của của hai cán bộ này, thì chỉ cần xin lỗi như thế là đủ rồi hay sao?

Đất nước đang lúc dầu sôi lửa bỏng, kỷ luật nội bộ càng phải nghiêm minh. Mệnh lệnh của người lãnh đạo, người chỉ huy phải được tuân thủ tuyệt đối thì mới có sức mạnh chiến đấu với kẻ thù. Về quân sự, về chính trị, về kinh tế… đều phải như thế.

Từ quan điểm đó, tôi đề nghị:

1- Việc “lợi dụng phong trào công nhân biểu tình yêu nước để bạo loạn” xảy ra trên nhiều tỉnh, gây hậu quả nghiêm trọng cho đất nước, cho nhân dân trong tình hình chiến tranh cận kề. Điều nầy chứng tỏ trách nhiệm thuộc về cấp cao hơn chủ tịch và giám đốc công an tỉnh, nhà nước cần kịp thời điều tra xem xét, xử lý nghiêm minh cán bộ, cơ quan nào có trách nhiệm để xảy ra tình trạng này.

2- Để xảy ra bạo loạn như vừa qua là đã làm ảnh hưởng nghiêm trọng đến chính trị, kinh tế và an ninh trật tự của cả nước, gây  khó khăn nặng nề về đời sống cho nhân dân lao động. Những người lãnh đạo đảng CSVN, Nhà nước, Quốc hội, Chính phủ phải công khai nhận khuyết điểm và xin lỗi nhân dân.

3- Không quản lý được những kẻ xấu trong xã hội, để chúng gây rối, là trách nhiệm của nhà nước. Vậy ai chịu trách nhiệm trong việc thả nổi (hay chỉ đạo?) cho nhân viên dưới quyền công khai làm trái pháp luật khi bắt bớ, gây khó khăn, sỉ nhục, xâm phạm quyền con người… một cách vô cớ đối với những người dân lương thiện có ý định biểu tình yêu nước để phản đối Trung Quốc trong việc đặt giàn khoan trong vùng biển của nước ta (nhất là những người đã bị đối xử như thế trong ngày 18-5-2014 vừa qua)?

Về việc biểu tình yêu nước, Chủ tịch Trương Tấn Sang nói: “Đó là quyền lợi của người dân khi chủ quyền thiêng liêng bị xâm phạm. Tuy nhiên, người dân phải thực hiện đúng pháp luật”. Thủ tướng Nguyễn Tấn Dũng thì nói rằng “người dân được quyền làm bất cứ việc gì pháp luật không cấm”. Hiến pháp 2013 của Việt Nam ghi rõ ràng là: “Công dân có quyền tự do ngôn luận, tự do báo chí, tiếp cận thông tin, hội họp, lập hội, biểu tình. Việc thực hiện các quyền này do pháp luật quy định”.

            Cho đến bây giờ, ở Việt Nam có điều luật nào cấm người dân biểu tình hay không? Nếu có thì cũng phải xóa bỏ ngay, vì điều luật đó vi hiến.

                   Thả nổi cho bọn côn đồ phá phách, sau đó còn có người xin lỗi.

          Để cho cán bộ công an tự do bắt bớ, đánh đập, sỉ nhục, xâm phạm trắng trợn các quyền công dân đã được hiến định để vùi dập tinh thần yêu nước của công dân, thì không ai có trách nhiệm và xin lỗi cả. Mà tình trạng này đã diễn ra công khai, giữa thanh thiên bạch nhật, phổ biến trên khắp các tỉnh, thành từ Nam chí Bắc, suốt từ cả chục năm nay.

Cố tình làm ngơ để bọn côn đồ phá phách rồi lợi dụng tình hình đó để thẳng tay đàn áp, ngăn chận không cho người dân biểu tình yêu nước, phản đối Trung Quốc xâm lược, không lẽ công an Việt Nam không phân biệt được việc làm đúng sai; trái và không trái pháp luật? Việc nào có lợi, việc nào có hại cho đất nước trong tình hình hiện nay? Làm như vừa qua là công an bảo vệ an ninh trật tự an toàn xã hội hay đang thực hiện một âm mưu chính trị nhằm đè bẹp tinh thần phản kháng của nhân dân Việt Nam trước họa ngoại xâm?

Xin hỏi: những việc làm này có ảnh hưởng xấu đến tình hình chính trị đời sống xã hội hay không? Những kẻ làm nhục tinh thần yêu nước của nhân dân trong khi giặc ngoại xâm đang lăm le bờ cõi, thì có tội hay không? Ai cho phép, hay chủ trương, chỉ đạo công an chà đạp lên tinh thần yêu nước của người dân, đồng thời dẫm đạp lên hiến pháp Việt Nam, xé nát các công ước quốc tế về quyền con người mà Việt Nam đã tham gia ký kết? Đây có phải là hành vi tiếp tay cho giặc hay không?

Ai nhận trách nhiệm và xin lỗi nhân dân về những việc làm này?                                                                  N.D.B.D.  Theo BVN

Chủ Nhật, 25 tháng 5, 2014

Dương Nội: Người bảo vệ đất bị kẻ cướp đất kết tội



Duong Noi

VRNs (23.05.2014) – Sài Gòn – Hồi ngày 04.05, Cơ quan Cảnh sát điều tra khởi tố và tạm giam hai dân oan Dương Nội là vợ chồng bà Cấn Thị Thêu và ông Trịnh Bá Khiêm về tội “chống người thi hành công vụ” theo Điều 257 BLHS.
Theo Điều 257: “Tội chống người thi hành công vụ”, tại khoản 1 qui định: “Người nào dùng vũ lực, đe doạ dùng vũ lực hoặc dùng thủ đoạn khác cản trở người thi hành công vụ thực hiện công vụ của họ hoặc ép buộc họ thực hiện hành vi trái pháp luật, thì bị phạt cải tạo không giam giữ đến ba năm hoặc phạt tù từ sáu tháng đến ba năm”.
Như vậy, phải có đủ các dấu hiệu sau đây, mới có thể xem xét, xử lý “chống người thi hành công vụ”:
Thứ nhất, phải có dấu hiệu “chống người thi hành công vụ”, tức là người đang thực hiện nhiệm vụ công, người này phải “đang thực hiện”. Nếu trước hoặc sau khi “thực hiện công vụ” mà bị tấn công chẳng hạn thì không phải là “chống người thi hành công vụ”. Công vụ phải đúng pháp luật, mọi “trình tự, thủ tục…” thi hành phải đúng pháp luật. Ví dụ như thực thi công vụ “cưỡng chế thu hồi đất…” nếu người thi hành công vụ thực hiện không đúng nội dung, kế hoạch… đã được duyệt, thì cũng không phải “đang thi hành công vụ”. Những ai xem video công an và côn đồ đánh đập dã man người dân Dương Nội, kể cả những người phụ nữ lớn tuổi đã chắp tay lạy… đều nhìn thấy rằng  chắc chắn trong kế hoạch không thể có nội dung “đánh đập dân, dù không có hành vi chống đối”! Trường hợp này, người chống trả lại công an, côn đồ… chỉ là “phòng vệ chính đáng” để bảo vệ mình, bảo vệ người khác “một cách cần thiết” tương xứng với hành vi xâm phạm sức khỏe, danh dự người dân…
Thứ hai, người bị qui kết phạm tội phải “dùng vũ lực, đe dọa dùng vũ lực…” nhằm “cản trở người thi hành công vụ thực hiện công vụ của họ…”. Trở lại vấn đề trên, chẳng hạn, nếu sau khi nhà cầm quyền đã thu hồi được đất, người thi hành công vụ ra về và bị tấn công thì không được xem là “cản trở… thực hiện công vụ”. Cũng vậy, video quay công an, côn đồ tấn công người dân Dương Nội không rõ được quay vào thời điểm nào, nhưng nếu những người thi hành công vụ sau khi đã “thực thi xong kế hoạch…” mà họ quay ra tấn công người dân, hoặc bị người dân tấn công… thì không phải là “chống người thi hành công vụ”.
Thứ ba, một vấn nạn mà nhà cầm quyền hay dựa vào để xử lý các hành vi “chống lại công an” là “để làm gương”, “để răn đe”, là “án điểm…”.  Từ quan niệm này dẫn đến “tát công an” một cái thì bị tù giam 9 tháng; còn công an đánh chết dân thì …án treo. Việc làm này chống lại chính câu nói cửa miệng của các quan chứ, khi có thuộc hạ vi phạm pháp luật là “tội đến đâu xử lý đến đó… không bao che…”.
Từ những nội dung kể trên, gia đình Bà Thêu cần tìm đến Luật sư để nhờ giúp đỡ, đòi hỏi có Luật sư tham gia từ giai đoạn điều tra để tránh bị ép cung, bức cung… thậm chí bị đánh đập, tra tấn…và “tự tử”…
Anh Tư, con trai vợ chồng dân oan Cấn Thị Thêu cho hay, gia đình đã thuê Luật sư Trần Thu Nam tham gia bào chữa nhưng cơ quan cảnh sát điều tra vẫn chưa cấp giấy bào chữa cho luật sư.
Anh Trịnh Bá Tư cho biết thêm, hiện nay, khu đất của bà con đã bị nhà cầm quyền san bằng và không cho ai ra vô khu vực này.
Mặc dù bà con dân oan Dương Nội đã đi khiếu nại các cấp chính quyền hơn 6 năm nay nhưng họ vẫn tiếp tục đi đòi quyền lợi chính đáng của họ.
Xin nhắc lại, hồi ngày 25.04 vừa qua, hàng ngàn lực lượng công quyền đã tràn vào ruộng đất của bà con Dương Nội và xô đẩy, đánh đập bà con một cách dã man.
Được biết trong đợt cưỡng chế lần này, họ đã bắt đi gần 7 bà con Dương Nội, trong đó có vợ chồng bà Cấn Thị Thêu, ông Trần Văn Tuyên. Bà Thêu bị côn đồ đánh chảy máu đầu và trong tình trạng nguy kịch nhưng công an đã đưa bà về trại giam Số 3, Quận Hà Đông – Hà Nội.
HT. VRNs

Lại một sai lầm chính trị ghê gớm của chính quyền Sài Gòn


Phạm Chí Dũng

Phó chủ tịch Ủy ban nhân dân Quận 1 Lê Trương Hải Hiếu vừa phạm ít nhất một sai lầm chính trị ghê gớm trên con đường công danh còn trẻ tuổi đời của vị quan chức con ruột của Bí thư thành ủy Sài Gòn.

Ngọn đuốc sống

“Nguyên nhân khiến người phụ nữ này tự thiêu là do bế tắc về cuộc sống và bức xúc việc Trung Quốc hạ đặt giàn khoan Hải Dương 981 trái phép, xâm phạm chủ quyền Việt Nam”, báo Thanh Niên trích lời phát biểu của ông Lê Trương Hải Hiếu trong cuộc họp báo diễn ra tại trụ sở UBND phường Bến Thành - nhanh một cách đáng kinh ngạc ngay vào ngày huynh trưởng Gia đình phật tử miền Quảng Đức Lê Thị Tuyết Mai đã “vị Pháp, vị Quốc thiêu thân” tại Dinh Thống Nhất ở Sài Gòn ngày 23/4/2014.

Trước năm 1975, địa điểm tuẫn tiết trên có tên là Dinh Độc Lập. Toàn bộ 7 biểu ngữ của người tự thiêu biểu lộ tinh thần và ý chí độc lập cho một dân tộc Việt Nam tự quyết, không chấp nhận làm tay sai cho lịch sử ngàn năm đô hộ của người Hán.

“Suốt mười ngày qua tôi sống thầm lặng và sôi sục lòng yêu nước, hôm nay tôi quyết chí đốt thân mình hòa ánh đuốc soi đường do những người xâm lược và ngoan cố chiếm đóng lãnh hải chúng tôi... Nguyện hồn thiêng đất nước cho con làm một việc yêu nước không gặp trở ngại, không có gì ngăn cản và đừng tìm cách cứu sống... Xưa kia hai bà Trưng hy sinh Thy Sách để nung nấu ý chí quân sỹ và nhân dân để chiếm đánh thành Ngọc Hồi, hôm nay tôi nguyện làm ngọn đuốc để hậu thuẫn, thêm sức mạnh cho cảnh sát biển cùng ngư dân” - những tâm nguyện cháy bỏng cuối cùng của nữ phật tử thuộc Giáo hội Phật giáo Việt Nam thống nhất - một tổ chức tôn giáo đã tồn tại từ lâu trong lòng dân tộc nhưng chưa từng được chính quyền thừa nhận tính chính danh.

Kẻ ác nào?

Ngôi chùa Tập Thành nhỏ bé và tĩnh tại nằm trên một con đường cũng thật bé nhỏ ở Sài Gòn. Vào buổi chiều thứ hai khi thi thể của người đàn bà hy sinh vì đạo pháp và dân tộc được quàn ở đây, gió chợt quăng quật trên sân chùa. Bầu trời như muốn chuyển giông tố. Chánh điện lặng người vì bàng hoàng và cảm phục. Lần đầu tiên và người đầu tiên ở Việt Nam dám dùng thân thể mình làm ngọn đuốc sống để phản kháng chiến dịch xâm lăng của Trung Quốc. Hành động ấy chỉ có thể so sánh với hơn 120 ngọn đuốc sống của các tu sĩ Tây Tạng phản kháng ách nô dịch tôn giáo từ Bắc Kinh trong suốt mấy năm qua.

Chánh điện nghiêm cẩn nhưng run rẩy trong những lời chan chứa vị tha của Hòa thượng Thích Không Tánh - Tăng đoàn Phật giáo Việt Nam thống nhất và cũng là một cựu tù nhân lương tâm với ba lần chịu án chính trị vì bất đồng chính kiến. Cái ác không thể tồn tại. Ngọn đuốc sống Lê Thị Tuyết Mai sẽ làm cho những kẻ ác phải thức tỉnh trước mối họa xâm lược không còn quá xa từ những kẻ vẫn ru ngủ dân chúng hai quốc gia bằng khẩu hiệu “Mười sáu chữ vàng”.

Không hề có một “bế tắc về cuộc sống” nào đối với người đã quyên sinh vì đất nước. Những đồng môn của bà Mai đã xác nhận rằng không phải chỉ mới đây, mà đã từ ba năm qua bà Lê Thị Tuyết Mai nung nấu ý định tự thiêu để ít nhất khơi dậy ngọn lửa tự hào và tự quyết dân tộc, nung cháy tình cảm đã trở nên vô cảm của hàng triệu người dân và quan chức trước hiện tình hiểm nghèo của Tổ quốc.

Tròn nửa thế kỷ sau hình ảnh quyên sinh của Hòa thượng Thích Quảng Đức tại Sài Gòn vào năm 1963, nữ phật tử Lê Thị Tuyết Mai đã trở thành bó đuốc sống khiến những người dân và trí thức còn vùi giấc trong “giấc mơ con đè nát cuộc đời con” phải giật mình tỉnh ngộ.

Người Việt nào?

Nhưng sự đau đớn báo hiệu linh cảm mất nước vẫn lại đến từ những người đang nắm vận mệnh đất nước song chưa hề tỉnh ngộ. Cho đến cả thời khắc nan nguy này và trước cả một sự hy sinh chưa từng thấy của người nữ phật tử, chẳng lẽ những quan chức “vì đảng quên thân” như ông Lê Trương Hải Hiếu vẫn chưa hài lòng? Hay họ còn muốn cái chết của con người viết hoa ấy phải gắn liền “Đạo pháp, Dân tộc” với “Chủ nghĩa xã hội”?

Một lần nữa, lại một lần nữa trong hai tuần liên tiếp, chính quyền Sài Gòn đã phạm phải những sai lầm chính trị ghê gớm, bất kể họ nhận lệnh và chỉ đạo từ cấp nào. Trận đàn áp cuộc biểu tình ôn hòa phản đối Trung Quốc của nhân dân vào ngày Chủ nhật 18/5/2014 đã thành công đến mức ngay cả một số cựu chiến binh và cách mạng lão thành cũng phải thề sẽ không xuống đường cho dù có được đảng và chính quyền kêu gọi, sẽ không làm bất cứ hành động nào để ủng hộ một chính quyền dối trá, cho dù Trung Quốc có phát hỏa chiến tranh xâm lược.

Một lần nữa, nhưng còn trầm trọng hơn rất nhiều, lối gán ghép dối trá của các quan chức chính quyền theo cách “bế tắc về cuộc sống” đối với ngọn lửa anh hùng Lê Thị Tuyết Mai đã biến thành một sự xúc phạm quá sức nặng nề đối với toàn bộ Phật giáo và tâm nguyện hy sinh của công dân Việt Nam, ngược chiều với khẩu ngữ “đại đoàn kết dân tộc” mà giới chức cầm quyền vẫn tuyên hô, khiến cho dân chúng phải bừng bừng phẫn nộ: “Họ là ai? Họ có còn là người Việt nữa hay không?”.

P.C.D.

Theo  BVN

Thứ Bảy, 24 tháng 5, 2014

LÒNG YÊU NƯỚC BỊ CHÀ ĐẠP VÀ CUNG CÁCH LÀM VIỆC CỦA CA CSVN

 LÒNG YÊU NƯỚC BỊ CHÀ ĐẠP VÀ CUNG CÁCH LÀM VIỆC CỦA CA CSVN
     

    Là một người dân yêu nước không ai không bức xúc và có thể ngồi yên khi Trung Cộng ngang ngược đặt giàn khoan HD 981trong vùng biển đặc quyền kinh tế và thềm lục địa của Việt Nam, vi phạm đặc biệt quyền chủ quyền của Việt Nam.     
     Ngày 11.5,  tôi đã tham gia biểu tình trong không khí sôi động nhưng rất ôn hòa của hàng nghìn người dân diễn ra ở Hà Nội. Mặc dù sự bày tỏ bức xúc khác nhau qua các nội dung băng rôn và khẩu hiệu nhưng không có sự đàn áp, bắt đi những người dân yêu nước như các cuộc biểu tình trước đây. Hầu hết người dân tôi gặp trong cuộc biểu tình hôm đó đều bắt tay hứa hẹn với nhau sẽ tiếp tục biểu tình đến khi nào Trung Cộng rút khỏi giàn khoan ra khỏi thềm lục địa của Việt Nam.
    Cùng ngày 11.5 cuộc biểu tình chống Trung Cộng xâm lược đã diễn ra nhều nơi trên khắp cả nước, nhưng có điều đáng tiếc đã xảy ra bạo động  như ở Bình Dương, Vũng Áng ( Hà Tĩnh). Ai cũng ngầm hiểu đó là bạo động có tổ chức, có kẻ xấu có quyền lực đứng sau để thực hiện mưu đồ bất thiện. Hầu hết những người biểu tình ôn hòa cũng như những người dân bình thường đều phản đối hành vi bạo động đó đã làm xấu đi hình ảnh biểu tình của những người dân yêu nước chân chính và đó chính là cái cớ cho Trung Cộng tiếp tục xâm lấn, cũng là cái cớ cho nhà cầm quyền CSVN ngăn chặn đàn áp các cuộc biểu tình yêu nước tiếp theo.
     Bởi vốn dĩ chế độ độc tài đảng trị rất sợ biểu tình, sợ những người yêu chuộng công lý, tranh đấu cho dân chủ nhân quyền gắn bó đoàn kết thành một khối sẽ nguy hại đến đặc quyền đặc lợi bất chính và quyền lãnh đạo không chính danh của họ. Vì lý do đó cộng với tin nhắn của Thủ tướng Chính phủ Nguyễn Tấn Dũng, ai cũng có thể đoán được cuộc biểu tình ngày 18.5 sẽ bị đàn áp. Nhưng số đông người yêu nước không vì lẽ đó mà không dám đến gần ĐSQTC để tham gia biểu tình, tôi là một trong số đông đó.    
    Trước khi đi tôi có đọc và nghiên cứu tin nhắn : Thủ tướng Nguyễn Tấn Dũng đề nghị mọi người dân thể hiện lòng yêu nước đúng pháp luật, không nghe kích động và không tham gia biểu tình trái pháp luật, góp phần giữ gìn an ninh trật tự, an toàn xã hội. Tôi hiểu được bản chất ẩn chứa sau nội dung của tin nhắn, nhưng về lý tin nhắn này không hề cấm biểu tình. 
    Để giải tỏa cái tâm về trách nhiệm của một công dân trước tình cảnh đất nước bị lâm nguy và minh chứng cho dự đoán của mình. Tôi đi xe buýt đến đường Hoàng Diệu vào khoảng 8h30, xuống xe đi bộ về phía ĐSQTC đến góc vườn hoa Lê Nin ngã tư cắt nhau với đường Điện Biên Phủ. Ở đó họ căng dây, đặt biển cấm, có CA chặn đường nên tôi dừng lại nói chuyện hỏi thăm gần chục người dân cũng đi tham gia biểu tình đang đứng đó. Rồi tôi đi tiếp trên vỉa hè đường ĐBP phía vườn hoa theo hướng Hồ Hoàn Kiếm.  Mới đi được chừng vài mét, chiếc xe CA bảy chỗ lao tới dừng ngay trước mặt có khoảng 5 đến 7 CA nhanh chóng tiến sát chặn tôi lại. Người chỉ huy to cao mặc thường phục, nét mặt hậm hực tiến sát trước mặt tôi hỏi, anh là anh Hùng phải không, tôi trả lời phải. Anh ta nói, mời anh đi theo chúng tôi. Tôi hỏi vì sao các anh lại mời tôi kiểu như thế này, người chỉ huy nói chúng tôi không muốn anh ở đây sợ bị kẻ xấu lợi dụng. Tôi nói, tôi ngần này tuổi đời rồi kẻ xấu nào lợi dụng được tôi. Họ lấy lý do khi tôi đứng đó kẻ xấu lợi dụng họ trở tay không kịp. Thấy tôi lừng khừng không muốn đi, tất cả họ xúm vào lôi kéo, xốc nách, xô đẩy tôi lên xe như một kẻ phạm tội.
     Lên xe họ nói, họ biết tôi có những bức xúc riêng và vẫn lý giải như lúc họ “ mời” tôi.  Xe chạy lòng vòng mấy nơi rồi họ đưa tôi về phòng trực phường Kim Mã ( Quận Ba Đình ) để tôi ngồi ở đó và thay nhau canh giữ cho đến hơn 5h chiều thì họ mời tôi lên phòng họp ở gác 3 để làm việc. Ngồi làm việc với tôi có 4 CA, có cả AN quận, phường, thành phố. CA phường ngồi hỏi và ghi biên bản, tôi nói : Mấy người chỉ huy các anh mời và đưa tôi vào đây để tránh bọn xấu lợi dụng, tôi có làm gì đâu mà phải ghi biên bản, khi nào các anh ấy thấy không còn kẻ xấu lợi dụng tôi nữa thì tôi về. CA phường nói cấp trên đưa anh về đây giao cho chúng tôi, thì chúng tôi phải hỏi anh mới biết được sự việc để giải quyết. Tôi nói. cấp trên giao tôi cho các anh, không nói gì là phi lý. Phần tôi đã trả lời các anh rồi, sự việc đơn giản có thế thôi. Không tin các anh hỏi lại, hoặc mời những người sáng nay mời tôi, để tôi hỏi xem họ làm việc kiểu gì. Còn tôi không có bất cứ điêu gì phải làm việc với các anh cả. Việc anh hỏi, cái gì tôi trả lời được là quyền của tôi, còn biên bản anh ghi thì anh tự ký lấy.
    Lúc đó ngoài trời có cơn mưa rất to, thời tiết trở nên mát dịu, họ ngồi trò chuyện cùng tôi, rồi nói hết mưa anh em mình về. Khi ngớt mưa tôi thử đứng dậy ra về thì họ cố mời tôi nán lại cho tạnh hẳn hãy về. Tôi đoán ngay họ tìm cách kéo dài thời gian để chờ ý kiến của cấp trên. Đúng như vậy, khi nhận được ý kiến câp trên, họ lại nói sếp muốn chúng tôi đưa anh lên số 7 CA Thiền Quang gặp sếp nói chuyện chút rồi về. Tôi nói ngay không có chuyện về ngay đâu, để tôi gọi ĐT về gia đình biết trước cho yên tâm..
    Sau đó họ gọi taxi và áp tải tôi đến trụ sở  CA CSHS số 7 Thiền Quang, đến nơi tầm 7h30 tối. Ngồi được mấy phút chị Dương Thị Xuân (là người tham gia biểu tình) cũng bị “mời” về đây đang bị giữ trong phòng Đội chống TNXH, vui mừng  chạy ra chào tôi,  liền bị CA trực đuổi vào phòng như đuổi một tội phạm. Một lúc sau tôi được biết có bốn bạn trẻ cũng đang bị tạm giữ trong phòng đó.
   Tìm hiểu mới biết mọi người đều bị CA “mời” trong hoàn cảnh tương tự như nhau ( đều đang đi trên hè phố, chưa tham gia biểu tình, thậm trí đi một mình ) rồi đưa đến nhiều nơi tạm giữ khác nhau, cuối cùng đều bị đưa về số 7 Thiền Quang.  .
    Tôi cùng CA được giao nhiệm vụ quản lý tôi từ phường Kim Mã về đây, đợi đỏ cả mắt cũng không thấy sếp nào gặp nói chuyện. Đến 1h30 đêm, một CA tên là Trường gọi lần lượt từng người trong số chúng tôi vào phòng  Đội Chống TNXH, tôi là người cuối cùng,  để ký vào quyết định tạm giữ hành chính và biên bản vi phạm hành chính. Tất cả đều phản đối đồng thời chỉ ra sự phi lý này của phía CA, và không ai ký. Sau đó họ đưa bốn bạn trẻ về  “nhà tạm giữ vi phạm hành chính” ( thực ra nó là một cái phòng lớn chia ra nhiều  phòng giam nhỏ, mỗi phòng chừng 2m­­2) giam hai bạn trong một phòng nhỏ và khóa trái cả phòng nhỏ lẫn phòng lờn.
    Còn chị Xuân ngồi cùng bàn trực với tôi và người trực nói chuyện đến 2h30 sáng,  sau đó chị vào phòng Đội chống TNXH ngủ trên ghế. Còn tôi ngồi ở bàn trực cùng các CA trẻ thay nhau trực cho đến sáng 19.5. Ngồi thức cả đêm người mệt mỏi, chân xuống máu phù nề, chuột rút. CA trực khuyên tôi lại hàng ghế ở hành lang nằm nghỉ một chút cho đỡ mệt. Tôi lại đó nằm và tự xoa bóp theo sự hướng dẫn của chị Dương Xuân, sức khỏe cũng dần hồi phục đỡ bị chuột rút.
    Đầu óc tôi lúc đó suy nghĩ về lời tuyên ngôn của ông Hồ: Mọi người đều sinh ra có quyền bình đẳng. Trong các quyền ấy có quyền được sống, quyền tự do, quyền mưu cầu hạnh phúc. Lời tuyên ngôn thành lập nhà nước CSVN cùng với việc “vận dụng sáng tạo CNMLN”, lý luận xây dựng chế độ độc đảng để đưa dân tộc Việt Nam đến thiên đường của loài người. Ấy vậy mà 69 năm qua người dân Việt Nam sống trong chế độ “ Đảng ta” như sống trong chuồng cọp. Sợ “ Đảng ta” như sợ quỷ sứ, cũng vì “Đảng ta” cai trị dân ta bằng sự sợ hãi, thông qua công cụ bạo lực được gọi là CCVS. Giờ đây lực lượng này lại được gắn liền với khẩu hiệu “ còn Đảng, còn mình” thì dân khó mà sống nổi. Chỉ thực hiện cái quyền con người đi bày tỏ lòng yêu nước trước sự xâm lăng của Trung Cộng, được CA “mời” về giam giữ. Cung cách làm việc vô pháp luật như vậy chính họ đã làm cho mọi người nhận ra ý nghĩa của của ngày 19.5 là ngày sinh ra quỷ dữ chứ đâu phải thánh nhân như mình được nhồi sọ bao nhiêu năm đi học dưới mái trường XHCN.
     Đang miên man suy nghĩ,  tầm gần 9h sáng ngày 19.5 thì một tốp ANĐT kéo đến. Sau ít phút họ bàn bạc cùng nhau rồi người chỉ huy nhóm mời tôi vào phòng làm việc với 3 AN. Một AN tên là Thủy trực tiếp thẩm vấn tôi và ghi biên bản, một AN quay camera, một AN ngồi đàng sau không biết làm gì. Làm việc được khoảng 15p, tôi nói AN Thủy ghi biên bản làm gì cho mất công. Các anh hỏi tôi, tôi trả lời có gì thì về bật camera mà nghe xem lại, ở đây tôi không có việc gì phải làm với các anh cả mà ghi biên bản.
    Lý do chỉ huy của các anh mời tôi về cơ quan CA và giữ tôi là lo sợ bọn xấu lợi dụng. Tôi có phải là người xấu, người có tội đâu mà phải làm việc với ANĐT. Đáng ra theo đạo lý con người chỉ huy các anh mời tôi, giữ tôi như thế này để được việc cho họ thì xong việc họ phải đến cảm ơn tôi mới đúng chứ. Đàng này,  mời tôi về phường Kim Mã suốt từ sáng hôm qua để tôi ngồi vạ vật cả ngày đến chiều tối cho CA phường  gặp tôi thẩm vấn ghi biên bản làm việc.
     Ép cấp dưới làm việc với tôi một cách phi lý. Không xong, sếp các anh lại mời tôi lên trên này nói chuyện. Đến đây, tôi đợi mãi không thấy sếp nào, quá nữa đêm lại sai cấp dưới ép chúng tôi ký vào biên bản vi phạm hành chính, quyết định tạm giữ hành chính. Không xong, bây giờ lại cho ANĐT đến làm việc thẩm vấn và quay camera. Tôi là người đàng hoàng, không sợ gì các anh quay tôi. Chỉ có những kẻ làm việc mờ ám, bất lương, đen tối mới sợ người khác quay phim chụp ảnh khi làm việc công. Nhưng có điều ở đây tôi thấy cách làm như thế này nó không phải, không đúng, không bình thường, bất thiện và rất trơ trẽn. Người tử tế có văn hóa không ai mời khách đến nhà làm những chuyện vớ vẫn như thế. Cuối cùng kết thúc cuộc gặp gỡ vẫn không đạt được kết quả như mong muốn, họ đành phải rút.
   Đến 2h chiều, CA trực hình sự gọi chúng tôi đến bàn trực làm việc nói. Bây giờ mọi người muốn về thì ký vào văn bản cam kết không đi biểu tình nữa. Chúng tôi phản đối và không chấp nhận. Bốn bạn trẻ sau khi phản đối lại tiếp tục bị tống vào phòng giam. Tôi nói đi biểu tình là quyền con người được hiến định, các anh bắt chúng tôi cam kết như vậy là một việc làm sai trái. Nếu chúng tôi ký vào cam kết đó là vi phạm vào tội tiếp tay cho những người vi phạm pháp luật. Tôi nói với CA trực ban và đang làm việc, anh nên mở khóa phòng giam để các cháu ra ngồi ở ghế hành lang. Tôi thấy các bạn trẻ không có tội mà sự thật đó là bốn tấm lòng vàng, các anh nên cư xử đúng mực, giam giữ như vậy là một tội ác. Anh ta nói, “ ác đâu nhà nước chịu” (!?). Tuy nói vậy nhưng sự hung hăng cũng giảm dần.
    CA này cảm thấy bí và quay sang nói với tôi, bây giờ ghi vào biên bản làm việc nội dung tin nhắn của Thủ tướng chính phủ anh ký vào nhé. Anh ta ghi xong, tôi nói trước khi tôi ký, anh phải giải thích cho tôi thế nào là biểu tình trái pháp luật và thế nào là biểu tình đúng pháp luật. Không giải thích được CA này cũng không ép tôi ký nữa.
    Ca trực tiếp theo, CA khác đến làm việc cầm biên bản cam kết của người trước để lại hỏi tôi, sao anh không ký vào biên bản cam kết này đi rồi về. Tôi trình bày lý do vì sao tôi không ký :  Thứ nhất, tin nhắn của Thủ tướng chỉ là lời khuyên, đề nghị không phải là văn bản pháp lý. Thứ hai, tin nhắn này nội dung không rõ ràng mù mờ. Chẳng hạn, như thế nào là thể hiện lòng yêu nước đúng pháp luật, kích động điều gì thi không nghe và không tham gia biểu tình trái pháp luật. Nếu tôi ký vào cam kết thực hiện tin nhắn này thì ngày mai tôi ra khỏi nhà các anh có thể mời kiểu như thế này bất cứ lúc nào cũng được. Hiến pháp ghi người dân có quyền tự do biểu tình, nhưng luật thì chưa có vậy biết thế nào là biểu tình đúng và trái pháp luật.
   Tôi là người luôn luôn có ý thức chấp hành pháp luật, nhưng tôi yêu cầu pháp luật phải rõ ràng minh bach. Chính vì luật pháp không rõ ràng, khi chỉ biết nghe lệnh của cấp trên không cần biết đúng sai đã đẩy các anh vào thế rất lung túng khó xử, bí bạch mất đi nhân tính trời phú cho mình. Không những vậy còn gây bức xúc cho nhân dân, oán hận của nhân dân đối với các anh khi bị cấp trên ép buộc các anh phải làm những điều phi lý, phi nhân, bất thiện.
    Kết thúc ca làm việc với tôi là 3h kém 15, có nhiều CA đứng xung quanh bàn làm việc họ mặc cả thường phục và sắc phục. Người làm việc trực tiếp nói tôi với chị Xuân, họ không có yêu cầu gì nữa và được phép ra về.( họ có gửi mỗi người một trăm tiền taxi ).
     Ra khỏi cổng chúng tôi đã thấy nhiều anh em trong hội bầu bí, NoU, các biểu tình viên đã đón trước cổng, tay bắt mặt mừng ôm nhau chụp ảnh kỷ niệm và thông báo trên mạng cho mọi người quan tâm được biết. Chúng tôi lại cùng nhau ngồi chia sẻ ở quán nước ngay đó đón chờ bốn bạn trẻ yêu nước chưa được trả tự do. Trong đó có bạn bị đánh khi bị bắt, có bạn phản đối cung cách làm việc của CA bằng cách trong suốt thời gian 2 ngày tuyệt thực. Tất cả đều kiên cường bảo vệ quyền làm người, quyền được yêu đất nước của mình.


    Đến khoảng 4h thì có 3 bạn được ra, chỉ còn lại Lê Đức Hiền ( FB Ngủ Chưa Say ). Mọi người nói đùa nhưng thật ý nghĩa : Đất nước đang gặp hiểm họa như thế thì ngủ say làm sao được. Cuối cùng thì khoảng 5h, Ngủ Chưa Say đã được trả tự do trong sự chờ đón ấm tình đồng đội. Niềm tự hào và nụ cười chân lý đã nở trên khuôn mặt rạng rỡ sau 2 ngày kiên cường bảo vệ quyền được yêu đất nước của mình.


    Trong bài viết này, tôi không thể tường thuật và miêu tả hết được những tình tiết cụ thể diễn ra trong hai ngày chúng tôi bị giam giữ và phải làm việc với cơ quan công an. Về tâm trạng của tôi có cái đau, cái buồn nhưng cũng có cái vui và niềm hy vọng bóng tối bị đẩy lùi, ánh sáng ngày một lan tỏa, đất nước sẽ đứng lên.
   Qua những sự kiện tường thuật trên, chúng ta có thể thấy được lòng yêu nước bị chà đạp như thế nào. Đồng thời chúng ta cũng thấy được bộ mặt thật của nhà cầm quyền,  không dám ra văn bản cấm biểu tình nhưng lại lệnh cho CA chống biểu tình. Đẩy CA vào tình trạng rối loạn và cung cách làm việc vô pháp luật, luôn tìm cách kéo dài thời gian tạm giữ người một cách trái pháp luật. Dùng mọi thủ đoạn hèn hạ, trơ trẽn, lừa lọc để ghép tội, áp đặt tội danh đối với người dân khi thực thi những quyền con người đụng trạm đến đặc quyền đặc lợi của nhà cầm quyền. Chính vì cung cách làm việc vô lý và vô luật, đen tối nên khi làm việc họ không dám công khai danh tính, sợ ghi âm, quay phim chụp ảnh, thậm chí đến cái tên của mình họ cũng không dám nói.
    Qua mấy ngày bị CA tạm giữ vì lòng yêu nước, tôi cũng nhận ra khá nhiều CA đã quá chán nản chế độ độc tài đảng trị. Họ phàn nàn không muốn làm những việc phi lý như thế. Tôi thấy họ đang muốn thoát ra sự ám muội của quỷ dữ, họ đáng thương. Vì xét cho cùng họ cũng là nạn nhân của chế độ độc tài đảng trị, cũng bị tước hết quyền con người. Hy vọng, số CA như vậy ngày càng đông thoát khỏi quỷ ám nhận ra “thế lực thù địch”, “bọn xấu” là ai, đồng hành cùng nhân dân xây dựng một chế độ tự do dân chủ và nhân quyền. Những kẻ độc tài đi ngược quy luật, chà đạp lòng yêu nước của nhân dân ngày càng nhanh chóng rơi vào thế đơn độc. Tôi có cảm giác ngày tàn của bạo chúa đang đến rất gần.
   Qua bài tường trình này, tôi xin đại diện cho 6 người bị nhà cầm quyền CSVN giam giữ trái phép ngày 18 và 19/5 vừa qua, cảm ơn đến tất cả các đài phát thanh hải ngoại và quốc tế, các trang thông tin và bạn bè FB đã đưa tin, quan tâm đến chúng tôi. Xin cảm ơn anh em bầu bí, NoU, anh chi em đã ĐT thăm hỏi, …đặc biệt là những anh chị em và cụ Lê Hiền Đức đã không quản nắng mưa dữ dội đi tìm nơi giam giữ, lên tiếng, đến thăm, chờ đón cho đến khi tất cả chúng tôi được trả tự do. Chúng tôi sẽ không bao giờ lùi bước trước việc thực thi quyền con người, thực thi lòng yêu nước chính đáng của mình, đoàn kết gắn bó với nhau tranh đấu vì một môi trường sống không độc tài, vì sự cường thịnh đất nước.
                                                          Hà Nội, ngày 24 tháng 5 năm 2014
                                                                      Người tường trình
                                                                       Vũ Mạnh Hùng
                                                            Đ/c : 205C2 – Thanh Xuân Bắc
                                                                  Thanh Xuân - Hà Nội.

                                                                     ĐT : 0902219982

“HỮU NGHỊ VIỂN VÔNG, LỆ THUỘC”…, QUẢ BỒ HÒN ĐÃ THỰC SỰ NHÈ RA CHƯA ?


Tô Hải Ngày 23 /5/2014
Nói thiệt để ông thủ tướng rõ: từ bài thông điệp đầu năm 2014, tới nay, ông có một số điều tuyên bố công khai khá là ….“tự diễn biến”…dễ bị ông tổng Trọng yêu cầu “xử lý” lắm, …Và lần này, tại Philippines, khi trả lời AFP và Reuters ông lại khá là hùng hồn và dứt khoát, “….hòa bình, hữu nghị nhưng phải trên cơ sở bảo đảm độc lập, tự chủ,chủ quyền, toàn vẹn lãnh thổ và nhất định không chấp nhận đánh đổi điều thiêng liêng này để nhận lấy một thứ hòa bình hữu nghị viển vông ,lệ thuộc nào đó ….”
Chẳng biết những điều ông nói đã được nhiều người hoan hô, đã được Bộ Chính Chị các ông thông qua chưa? Chứ theo tôi phán đoán thì….chưa ! hoặc “chưa thống nhất trong cả 16 vị vua tập thể” ! Lý do : Không một ai trong “tứ trụ triều đình” dám nhắc lại lời hoặc ý của ông cả . Họp quác hội, cơ quan quyền lực (gọi là cao nhất) cũng phải.. “bí mật” I?) để rồi “ phóng” ra được một bản tuyên bố sặc mùi “hòa bình hữu nghị viển vông “ ….Xin trích :


“…Kiên trì đấu tranh gìn giữ môi trường hòa bình, ổn định để phát triển đất nước, kiên trì bảo vệ, giữ vững quan hệ hữu nghị truyền thốmg giữa nhân dân hai nước Việt Nam Trung Quốc”…(T.Trẻ ngày 22/5/2014)

Còn tại Myanmar .Ủy Viên Bộ CT, Bộ Trưởng Bộ Quốc Phòng thì ngậm đắng nuốt cay trước lời đe dọa của tên đồng cấp Thượng Vạn Toàn rằng thì là :

"Thời gian qua, Việt Nam tiến hành quấy nhiễu tác nghiệp khoan thăm dò bình thường và hợp pháp của Trung Quốc tại vùng biển quần đảo Tây Sa, đặc biệt là gần đây Việt Nam xảy ra các vụ bạo lực đánh đập, cướp bóc và thiêu đốt nhằm vào doanh nghiệp và công dân Trung Quốc, Trung Quốc kiên quyết phản đối và lên án việc này. Hoạt động tác nghiệp chính đáng trên vùng biển Tây Sa là quyền lợi của Trung Quốc, không có ai có thể ngăn cản được. Việt Nam cần tôn trọng lịch sử, nhìn thẳng vào thực tế, xuất phát từ đại cục hữu nghị Trung-Việt, không nên đã sai lại càng sai, trở thành sai lầm lớn."

Description: https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEiQQh_gIaONuuC460n0ElHyStrBSN5lHEdG74_0CtGObzEgUiF90GLCUj7lN0AoWJ0XgdF8XHlSfROFn9Piz9kY0-LLDT288KsXuJ_PzlR0nyuQS5jOnbmB_znlJh5mxAhwudVHTCcmwpA/s1600/phungquangthanh-thuongvantoan.jpg


Ấy vậy mà cái ông Đại Tướng chỉ huy tất cả lực lượng bộ binh, pháo binh tên lửa, tầu bay, tầu bò, tầu thủy, tầu ngầm, xe tăng ,..dân quân du kích và cả bộ máy “chiến tranh toàn dân” với truyền thống “còn cái lai quần cũng đánh”… lại lúng ba, lúng búng trả lời y như có một cái máy ghi âm gắn sẵn chủ trương của những ai đó trong cổ họng:

"Đảng, Chính phủ và quân đội Việt Nam cực kỳ coi trọng phát triển đoàn kết và hữu nghị với Trung Quốc, quân đội Việt Nam sẽ không áp dụng hành động làm phức tạp tình hình, sẵn sàng cùng với Trung Quốc duy trì trao đổi về các vấn đề liên quan."


Tất cả những sự phản ứng của các nhà lãnh đạo Việt Nam gần như ai cũng bị những quả “bồ hòn hữu nghị viển vông” nó làm…cứng họng hết ! Nguy hiểm hơn nữa, mọi điều “cả vú lấp miệng em” chửi bới xấc xược của những cơ quan truyền thông Tầu bành trướng , thậm chí những nhận định , đánh giá sai lầm , xuyên tạc về sự kiện HD981 của các cá nhân, báo chí nước ngoài , bộ máy của anh Huynh đều cấm không cho phổ biến, không cho phản biện công khai (để nhân dân cùng góp sức) mà chỉ cho phóng lên những điều“ bốc thơm” đường lối “trước sau như một bảo vệ hòa bình, hết sức kiềm chế” của mấy ông mà thôi! Mãi tới hôm nay 23/5/2014 ,mới có một bài viết của một ông có cái tên lạ hoắc Nguyễn đăng Phát phản biện một tên Dimitry Kosyrev nào đó đã viết bài trên hãng Thông Tấn chính thức của Nhà Nước Liên Bang Nga Rossiya Segodnya công khai bầy tỏ quan điểm của hắn đứng hẳn về phiá Trung Quốc về vụ giàn khoan HD 981 là đã được đặt “hợp pháp” vì chỉ cách bờ biển Trung Quốc có…27km còn cách bờ biển VN tới…241 km (T.Trẻ ngày 23/5 trg 19) !!! Đặc biệt cái công hàm của thủ tướng Phạm Văn Đồng nó là thế nào ? Giá trị pháp lý của nó ra sao ? Tất cả đều bị bịt kín nếu không có ông Trần công Trục phát biểu thẳng thừng trên Tivi I đêm 22/5/204 về hoàn cảnh Hoàng Sa và Trường Sa là thuộc về chính phủ có đầy đủ quyền lực Việt Nam Cộng Hòa .Việc Tầu cộng chiếm Hoàng Sa năm 1974 không có liên quan gì đến công hàm 1958 cả ! Hậu quả của mọi thủ đoạn bưng bít ,cắt cúp, xuyên tạc thông tin, không cần đến sự góp sức của nhiều người hơn mấy ông cả chục cái đầu đã nhân dịp này được thây tác dụng ngược của nó ! Các ông đã đơn độc và yếu thế trong lý luận ! Chẳng biết các người có trách nhiệm các ông đã nhìn rõ hay chưa ?

Description: https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEgsns-JWYBlj-A0v1QI_AaJ825zxjDAdWwnsiy_ZPjcpok5yGfh5ph7sUbFhAnBnqnr_Mt_j1zvdBpLZ2sY-qlBGv9NHWGlcS3eicCvqbHmZ2tG1gXrDJzi9T9cyCh2kotgxqVbkOk8GBY/s1600/D1.jpg


Ông Dũng nè !Tôi có thể kể ra đây hàng chục ý kiến “chủ bại” khác, thậm chí những tư duy mốc meo đang cố bám lấy người bạn vĩ đại, cùng chí hướng , tốt đẹp không ai có thể hơn (Nguyễn Chí Vịnh) là Trung Hoa, là bác Mao là bác Hồ…( ta đó cũng là bác Mao) của những tên như Vũ Mão,và đồng bọn để ông….đề phòng….

Nhưng tôi biết những gì tôi e ngại cho ông, ông cũng biết và chắc ông cũng thừa kinh nghiệm để tồn tại cho tới ngày hôm nay rồi !

Tuy nhiên

1-Nhân danh một người hơn ông đúng 21 năm 8 tháng 7 ngày (ông sinh 17/1/1949, tôi sinh 24 tháng 9/1927)

2-Nhân danh một người đã từng ngậm cả tấn bồ hòn mà phải kêu lên “Hảo lớ !” “Ngọt lắm ! ngọt lắm!” từ hơn 60 năm trước, khi cái nước cộng sản Mao hình thành (1949) và cái “nước đàn em” đã bị lệ thuộc trên mọi phương diện !

Với giới văn hóa nghệ thuật chúng tôi thì…Đường lối Văn Nghệ Diên An đã như một cái lệnh của Tần Thủy Hoàng đốt sách, khai tử toàn bộ những gì là 15 năm văn hóa huy hoàng, văn nghệ hoàng kim nhất của nước Việt Nam dù dưới ách đô hộ của thực dân Pháp .
Chính cái đường lối văn nghệ “công nông binh”được cụ thể hóa bởi cái đề cương văn hóa sát khí đằng đằng của cái tên Trần Phú, tổng bí thư đầu tiên của cái đảng cộng sản du nhập ở Nga , ở Tầu về : “Trí phú địa hào, đào tận gốc trốc tận rễ” đã giết hết các tên tuổi và tác phẩm của một thế hệ Nguyễn công Hoan ,Vũ Trọng Phụng…của nhóm Tự Lực Văn Đoàn ….và sau này giết luôn cả phần xác, lẫn phần hồn của những Trần Dần, Lê Đạt, Phùng Quán, Hữu Loan, Hoàng Cầm, Nguyễn Mạnh Tường ,Trần đức Thảo …
Ai còn lại mà có điều kiện đều phải cao chạy xa bay (ngày nay trở về với đầy vinh quang và tiền bạc !!) Những kẻ còn lại thì 60 năm ngậm bồ hòn làm công cụ tuyên truyền cho đảng và nhà nước vô sản dỏm của các ông đấy !

Phải nói thật là : Lũ chúng tôi, kể từ khi “Việt Nam Trung Hoa núi liền núi sông liền sông” …. “chung một Biển Đông mối tình hữu nghị sáng như rạng đông” và sau này … “Sơn thủy tương liên /lý tưởng tương thông /văn hóa tương đồng /vận mệnh tương quan …

Thì….chúng tôi giới văn nghệ ăn lương nhà nước để tồn tại đã phải ngậm hàng tấn bồ hòn mà phải kêu là “Ngọt ,ngọt !”

Còn toàn dân thì sao ? Chỉ nhắc tới cái bài học bác Mao “Cải cách ruộng đất” thôi cũng đã thấy. Chính các bậc cha chú cộng sản của các anh đã phải ngậm bồ hòn biết bao nhiêu khi phải nhận tội trước nhân dân về những lỗi lầm muôn đời không thể sửa chữa trong tâm hồn của người nông dân Việt…Hết nuốt xong quả đắng cải cách ruộng đất nhưng cuối cùng ruộng đất lại trở thành “sở hữu toàn dân” do các lý trưởng, chánh tổng, quan huyện, quan phủ, tổng đốc, khâm sai, hoang đế kiểu mới quản lý….nông dân Viêt Nam, cho đến hôm nay đã phải nuốt bao tấn bồ hòn ?

Công nhân ,thương gia, trí thức …chẳng ai không phải ngậm bồ hòn làm ngọt , trong đó có một số không phải là nhỏ ,đã quen dần nên thấy bồ hòn Tầu ….cực ngọt! Lý do :Không có Tầu bành trướng, không có chúng ! Cho nên, cái tình hữu nghị Việt Nam Trung Hoa đối với chúng không hề viển vông mà là Lẽ Sống …đấy .

Gần như cả dân tộc Việt đều căm giận Tầu xâm chiếm nước ta ,nhưng với chúng, bỏ núm vú Tầu ra là chúng ….chết liền ! ….Cho nên ai chống Tầu bành trướng là chống bản thân chúng, chúng đều đàn áp ,bắt bớ, bỏ tù thẳng tay, thậm chí mới…mở miệng đã bị chúng bịt liền !

Lần này ,chính anh Ba đã làm một cái việc vứt bỏ hẳn khỏi miệng quả bồ hòn mà chính các anh và toàn dân Việt Nam ngậm đắng nuốt cay bao lâu (?) nay…
Rất nhiều ý kiến đã hua-ra anh .Tôi ,dù có nhiều điều không tán thành gì anh cả, nhưng xin hô to:

TIẾN LÊN ANH BA ! VẠCH MẶT THẬM CHÍ GẠT PHẮT NHỮNG KẺ VẪN NGẬM CHẶT QUẢ BỒ HÒN , NGÁNG ĐƯỜNG ĐI CỦA ANH
HAI NHIỆM KỲ LÀM THỦ TƯỚNG ,65 TUỔI RỒI !MỌI VINH QUANG CAY ĐẮNG ĐỀU ĐÃ QUÁ ĐẦY ĐỦ RỒI !TIẾC NUỐI CÁI GÌ NỮA MÀ CỨ PHẢI ÔM BA CÁI THỨ “VIỂN VÔNG -VU VƠ- GIẢ DỐI’ ẤY MÃI LÀM CHI ?

 

Nguồn: Tô Hải’s Blog