Con người phải có nghề, lớn lên tôi may mắn kiếm được một nghề. Tôi làm công an. Lúc đầu, tôi nghĩ đơn giản, không nghĩ hạnh phúc xa xôi. Có những thứ căn bản là được rồi: tất cả những thứ mang trên người đều được phát, có tiền lương đủ ăn.
Vào nghề rồi, càng có kinh nghiệm thì càng nhiều sức ép. Cấp trên giao chỉ tiêu: phải đưa về được bao nhiêu án, phải thu tiền phạt đủ chỉ tiêu nộp ngân sách, đặc biệt là khoản thu nhập riêng cho sếp phải đủ.
Tôi làm bên điều tra, tiền nộp cấp trên không bắt buộc cố định, nhưng án thì phải phá bằng được nên tôi phải dùng mọi thủ thuật để để hoàn thành nhiệm vụ, cho dù phải bỏ tiền túi mua đá lạnh để ủ vào bộ phận sinh dục của nghi can, hay là mua kim để chích. Chuyện tung chưởng, dùi cui là quá bình thường.
Bạn tôi làm bên giao thông, không phải dùng thủ thuật như tôi, nhưng áp lực số tiền cống nộp cho cấp trên hàng tháng: một tháng mấy chục triệu. Nó than là mỗi lần nhận tiền "dân cho" cũng nhục, nhưng không có thì bị chuyển đi làm hậu cần, vệ sinh, thậm chí cho ngồi chơi hưởng lương.
Tôi không có trình độ vì làm công an chủ yếu là học luyện thể lực, đau hết cả thân xác. Học chữ ít nhưng vào đầu chẳng được bao nhiêu. Hơn nữa toàn là mấy môn của Marxist, Angele, Lenin, Hồ Chí Minh. Thú thật, tôi học mà không hiểu. Phương pháp để đạt điểm là nói cha mẹ bán lúa non, đến gặp giáo viên, và không yêu cầu gì nhiều, xin cho con đạt điểm 5 là tốt rồi.
Giờ ra đi làm, sếp thì ra chỉ tiêu mà không cần biết trong cộng đồng có tội phạm nhiều hay ít, trên đường người đi lại nhiều hay ít, án phải có, tiền phải đủ. Vì vậy công an như tôi, phải làm mọi cách cho có sản phẩm để báo cáo, sinh ra bực bội nên việc đánh người không thể tránh. Đảng dạy, chiến đấu quên thân. Vì vậy khi đánh người, chúng tôi quên hết nhân bản, phẩm giá. Trong đầu chỉ nghĩ là go go go, alle alle alle!
Làm cái gì nhiều đều cho ra sản phẩm. Giờ đã đánh chết người, cảm thấy có gì đó bất ổn, nhưng nghĩ cho cùng thì cũng do cấp trên. Mà tôi nghe nói cấp trên không chỉ có một cấp, mà cấp trên lại có cấp trên nữa của nó. Nên giờ tôi cũng không biết được là do cấp nào. Tôi chỉ biết chung chung đoàn, đảng là cha mẹ của công an. Công an ép dân, nhưng đoàn đảng ép công an.
Nguồn : https://www.facebook.com/photo.php?fbid=1849344158683267&set=a.1386572371627117.1073741828.100008231020747&type=3&theater
Nguồn : https://www.facebook.com/photo.php?fbid=1849344158683267&set=a.1386572371627117.1073741828.100008231020747&type=3&theater
05 January 2017
TƯỜNG TRÌNH BUỔI KỶ NIỆM I NĂM NGÀY THÀNH LẬP HỘI GIÁO CHỨC CHU VĂN AN
Hôm qua 4/1/2017 tại Hà Nội, Hội Giáo Chức Chu Văn An phía Bắc họp mặt kỷ niệm một năm ngày thành lập hội (5/1/2016 - 5/1/2017). Do điều kiện sinh hoạt, hội không thể mời hết được nhiều khách quý đến tham dự buổi kỷ niệm. Mặt khác, do điều kiện của một số các thầy, khách mời không đến tham dự được vì hoàn cảnh đặc biệt nhưng rất quan tâm và chúc cho buổi kỷ niệm diễn ra được suôn sẻ, thành công.
Chương trình của buổi kỷ niệm.
Phần I – Tuyên bố lý do và giới thiệu các thành phần có mặt trong buổi kỷ niệm. Đầu buổi họp, nhà giáo Vũ Mạnh Hùng xin được thay mặt ban điều hành của hội tuyên bố lý do, nội dung của buổi họp mặt, giới thiệu các vị khách quý và các thành viên của hội.
Phần II - Phát biểu của các vị khách và các thành viên trong hội.
Phần III – Liên hoan và chia sẻ về những vấn đề trong cuộc sống hiện tại.
Buổi họp đã diễn ra trong không khi thân tình, cởi mở, hài hòa. Tất cả các ý kiến đều rất tâm huyết xoay quanh vấn đề góp phần chấn hưng giáo dục nước nhà. Đặc biệt các thầy trong hội lắng nghe được những ý kiến quý báu của hai nhà nghiên cứu, yêu dân chủ, ghét độc tài của giáo sư Nguyễn Khắc Mai (giám đốc Trung Tâm Minh Triết) và Tiến sĩ Trần Nhơn (Nguyên Thứ Trưỏng bộ Thủy lợi).
Tóm lại mọi ý kiến trao đổi, chia sẻ đều nhất trí : Có một nền giáo dục tốt đất nước mới có được nhiều hiền tài, mới có được những lãnh đạo có trình độ và có đầy đủ cả tâm và tầm để lãnh đạo đất nước. Buổi gặp mặt kéo dài hơn ba giờ đồng hồ và chia tay trong sự lưu luyến của mọi người. Sau đây là một số hình ảnh của buổi kỷ niệm.
MỘT NGÀY KỶ NIỆM BUỒN
Phạm Minh Hoàng
Hôm nay 5/1/2017, đánh dấu 1 năm ngày ra đời của Hội Giáo Chức Chu Văn An, một tập thể gồm các Thầy, Cô có ưu tư đến tình trạng giáo dục của nước nhà.
Cách đây đúng 1 năm, buổi lễ ra mắt dự trù được tổ chức tại Hà Nội, mảnh đất ngàn năm văn vật – đã bị “vật” thừa sống thiếu chết, khiến các Thầy Cô phải ra mắt online. Rồi trong suốt một năm qua, các sinh hoạt định kỳ cũng ít nhiều bị giới hạn. Vài Thầy Cô đã phải xin ngưng vì áp lực đến từ địa phương hoặc cơ quan. Có muốn làm một cái gì cũng phải lén lút như ăn trộm. Điều đó cắt nghĩa tại sao các hoạt động dự trù ban đầu phải đình trệ, và chỉ có thể duy trì một cách cầm chừng.
Từ ngày hôm qua, việc canh gác trước cửa nhà các hội viên trở nên “nóng” hơn thường ngày. Người chưa bị canh thì có 2, 3 “bảo vệ”; người đã “được bảo vệ” thì hôm nay có đến nửa tiểu đội với sắc mặt khẩn trương. Nghe ai đó nói, Việt Nam sắp gia nhập TPP nên các nghiệp đoàn độc lập, các tổ chức xã hội dân sự sẽ “được phép” hoạt động. Căn cứ những bạo lực xảy ra với các bạn trẻ gần đây và tình trạng căng thẳng của ngày kỷ niệm hôm nay thì mơ ước cực kỳ đơn giản ấy xem ra còn quá xa vời.
Trong những điều kiện như thế, việc tổ chức được một cuộc họp mặt đơn sơ cũng là một thành công (!). Chúng tôi xin đăng lên đây để mọi người được biết. Biết được sự “tự do gấp ngàn lần tư bản” của một thành viên Hội đồng nhân quyền Liên Hiệp Quốc !
https://www.facebook.com/phamminh.hoang.351/posts/10206179553927015
https://www.facebook.com/manhhung.vu.566790/posts/637040773169167?pnref=story
https://www.facebook.com/manhhung.vu.566790/posts/637040773169167?pnref=story
Cả làng FB ơi, hàng phố nhà tôi hỏi, không hiểu ngày mai có chuyện gì mà công cụ của đảng canh trước, canh sau nhà tôi hơi bị đông, tốn tiền thuế của dân quá. Hiện nay tôi vẫn chưa lý giải được. Hàng phố nói, đảng cho công cụ canh nhầm nhà ông nên trong năm qua mới có tới 6 quan chức cao cấp của đảng tham nhũng ôm hàng ngàn tỷ trốn biệt, mất tăm đảng vẫn không biết tìm kiểu gì, botay.com luôn: người thì nói đảng sợ người lương thiện, trông coi người lương thiện thì xã hội mới thối nát như thế....Còn chuyện cụ thể thì ai có thể đoán được chuyện gì thì đoàn giúp, xem nhận xét và võ đoán của dân phố tôi thế nào..