Thứ Năm, 19 tháng 7, 2018

Lại suy tư về bài viết "Chuyện bây giờ mới kể về bác Trương Đình Tuyển"


Vũ Mạnh Hùng





Tôi định dừng không bàn về chuyện “tấm gương” của “bác” Trương Đình Tuyển nữa, nhưng bài viết “Chuyện bây giờ mới kể về bác Trương Đình Tuyển” của tác giả Ngô Minh, đăng trên báo An Ninh Thế Giới ngày 14/7/2018, cứ ám ảnh tôi về hình ảnh “tấm gương” của ông Trương Đình Tuyển nguyên Bộ Trưởng BTM, nó nhang nhác như hình ảnh tạo dựng ông Hồ, khiến tôi không thể không viết tiếp về những suy tư của mình.

Sự ám ảnh đó khiến tôi đặt ra câu hỏi, tại sao vào thời điểm đa số người dân mất hết niềm tin vào chế độ, không còn niềm tin vào những lãnh đạo CS như hiện nay thì tác giả Ngô Minh lại viết về ‘tấm gương sáng ngời’ của một lãnh đạo CS?! Đặc biệt là ở thời điểm người dân khắp mọi nơi từ các tỉnh thành đến mọi miền đất nước liên tục bày tỏ chính kiến, biểu tình phản đối đến mức chưa bao giờ có trong lịch sử cai trị đất nước của chế độ về dự luật Đặc khu và An ninh mạng.

Thời gian mà cuộc vận động “học tập và làm theo tấm gương bác Hồ …” kéo dài hàng chục năm xem ra không còn tác dụng trước sự thức tỉnh ngày càng đông của người dân về hiện tình đất nước. Không hiểu bài viết của tác giả Ngô Minh có nằm ngoài mục đích khởi động cho một cuộc vận động sắp tới của Đảng về học tập và làm theo ‘tấm gương’ của “bác” Tuyển không?!

Phải nói vai diễn của “bác” Tuyển trong thời gian nhậm chức làm Bí thư tỉnh ủy Nghệ An khá thành công được người dân rỉ tai nhau, sau đó tuy có lác đác truyền thông của Đảng nhắc đến cũng đã tạo dựng được một hình ảnh người lãnh đạo có nhân cách ‘cao đẹp’, một ông quan CS cấp cao ‘thanh liêm, chính trực, giản dị, ham đọc, ham học, ham hiểu biết, gần dân, gắn bó với dân, thương dân hơn ai hết dưới chế độ CS trừ ông Hồ …’. Sau khi từ giã chức vụ ở Nghệ An, ông lại được bổ nhiệm nhậm chức Bộ trưởng BTM lần thứ hai, hình ảnh của ông già WTO lại được truyền thông của Đảng thổi lên như cồn, đã làm cho không ít người không tiếc lời ca tụng.

Tôi là người đã gửi đến ông Tuyển không biết bao nhiều đơn thư tố cáo cùng tài liệu chứng cứ kèm theo về những hành vi tham nhũng, tiêu cực, lừa đảo của kẻ có chức quyền thuộc cấp dưới của ông, trong cả hai lần ông nhậm chức Bộ trưởng Bộ Thương mại, ông vẫn làm ngơ. Hàng chục cơ quan báo chí nhà nước và có tới 50 bài báo liên tục lên tiếng phản ánh, Thanh tra Chính phủ vào cuộc và kết luận những “nội dung tôi tố cáo là đúng” ông cũng vẫn làm ngơ.

Bản thân tôi bị trù dập một cách trái pháp luật cho đến nay, dù thế tôi không có ý thù ghét gì ông. Nhưng có một điều tôi không thể chấp nhận được khi Hiệu trưởng Nguyễn Quang Thư nói ông chỉ đạo ký và cấp 192 bằng tốt nghiệp cao đẳng trái pháp luật. Dù chỉ ký và cấp một bằng đã phạm tội hình sự, chưa nói đến 192 bằng. Nếu một nhà nước thượng tôn pháp luật thì chắc chắn ông đã phải ngồi tù. Mặt khác chỉ đạo bằng miệng thì lời nói gió bay và cái quan trọng là ông đã bảo vệ thành công cho kẻ phạm tội cấp dưới một cách an toàn không hề hấn gì cho tới nay.

Thử hỏi lương tri của ông như thế, “tấm gương lãnh đạo” của ông như thế! Nếu sắp tới ông tiếp tục được bồi bút tung hô, biết đâu ông lại được lên truyền hình nhận giải thưởng tấm gương lãnh đạo thanh liêm chính trực vì dân vì nước, đảng lại phát động phong trào học tập và làm theo để khỏa lấp khoảng trống tư tưởng hiện nay thì liệu có lừa mị được khối người dân đang nửa tỉnh nửa say trước sự bức xúc của hai dự luật như đã nói!

Mặt khác, hình ảnh tấm gương của ông liệu có tiếp tục ru ngủ được những người dân còn mu muội trước cảnh đất nước đã và đang mất chủ quyền, chuyện tan nhà nát cửa có thể đến với bất cứ ai. Đồng thời liệu “tấm gương” của “bác” được dựng lên có là cơ sở lý lẽ vững chắc cho đám bưng bô về sự tồn tại của chế độ?!

Suy cho cùng thì trong hệ thống cầm quyền cai trị đất nước của Đảng mấy chục năm qua, có thể nói không ai diễn giỏi để bồi bút có thể tạo dựng được một hình ảnh về “tấm gương” người lãnh đạo như ông Bộ trưởng BTM Trương Đình Tuyển. Để rồi Đảng có thể tiếp tục tiến hành cuộc cách mạng “văn hóa và tư tưởng” lấp khoảng trống về tư tưởng trong dân chúng hiện nay.

Nhưng ‘đáng tiếc’ cho Đảng, cái cơ chế độc tài toàn trị làm sao có thể tìm được quan chức nào không phạm tội để làm biểu tượng cho hình ảnh của đảng bây giờ. Khi ông Nguyễn Sinh Hùng làm Chủ tịch Quốc hội đã phải than rằng “kỷ luật hết lấy ai làm việc”. Cũng ‘đáng tiếc’ cho ông Tuyển, tôi lại là nạn nhân của ông, khi tôi làm theo Đảng nói! Trước đây cũng như bao nhiêu người dân sống dưới chế độ, tôi đã có biết bao nhiêu hy vọng về Đảng, hy vọng có được là do sự độc quyền thông tin, thực hiện chính sách ngu dân và nhồi sọ của Đảng.

Sau khi nhận ra mình bị Đảng lừa, tôi không muốn người khác bị lừa và càng không muốn cả dân tộc bị lừa. Cái chính là sợ Đảng lại phát động cuộc họp tập và làm theo tấm gương của “bác“ Tuyển cho thế hệ trẻ hôm nay để góp phần kéo dài sự tồn tại của một chế độc tài bất nhân. Điều đó thôi thúc tôi viết tiếp những suy tư sâu xa của mình khi xuất hiện bài viết “Chuyện bây giờ mới kể về bác Trương Đình Tuyển” của tác giả Ngô Minh.

Tuy đa số người dân hôm nay đã nhận ra được cái gốc của sự oan khuất và bất hạnh của mình là một xã hội không có dân chủ, quyền con người bị Đảng tước đoạt, bị chà đạp một cách vô pháp. Thực tế đã chừng minh càng ngày càng nhiều người dân lương chính quan tâm đến những tù nhân lương tâm, tù nhân chính trị. Họ nhận ra những kẻ đàn áp, bắt bớ bỏ tù người yêu nước vô tội mới là có tội.

Bởi đa số người dân hôm nay họ hiểu rằng, bất đồng chính kiến, thực thi dân chủ, thực thi quyền con người không phải là tội. Nên họ nhận ra chính những tù nhân lương tâm, tù nhận chính trị là ân nhân của mình, là những người đáng được tôn vinh chứ không phải là ai đó trong giới quan chức CS được đám bồi bút tung hô ca tụng để đánh bóng chế độ. Ai cũng thấy cái đau của lương tri ở chỗ, sự ca tụng tung hô đó đã góp phần phủ lấp và bỏ lại đàng sau nó sự oan khuất chồng chất và bất hạnh của người dân.

Nhận thức mang tính gốc rễ của sự bất hạnh của người dân, có thể nói lan tỏa và bùng phát biểu hiện rõ rệt nhất trong hai năm vừa qua khi đảng thể hiện quyết tâm đàn áp dân chủ nhân quyền. Khi sự thật bị phơi bày, tội ác không thể che giấu, người dân không còn tin vào chế độ thì mọi tuyên truyền dựng thánh đều thất bại, hầu hết có tác dụng ngược, “nguy hại” hơn đối với sự kéo dài quyền lực cai trị của Đảng.

Thực tế cho thấy, cuộc “cách mạng” khống chế “tư tưởng và văn hóa” của đảng dù có khốc liệt đến đâu cũng không thể cứu vãn được thất bại, đó cũng là dấu hiệu chấm hết cho một chế độ, sự sụp đổ cận kề là tất yếu. Nên ai đó có ý định ca tụng bất cứ một quan chức CS nào, đặc biệt là đã rời ghế quyền lực để làm biểu tượng, đánh bóng chế độ có khác nào gián tiếp lật lại cái bộ mặt dơ bẩn thối tha – phạm tội tày trời của họ để thiên hạ “chiêm ngưỡng”.


V.M.H

https://www.facebook.com/photo.php?fbid=932738736932701&set=a.116958901844026.1073741828.100005897504623&type=3&theater