Luật sư Lê Công Định: “Tôi xác
nhận có tình trạng sử dụng một dao lam cạo râu và hớt tóc cho rất nhiều tù nhân
ở các trại tạm giam và trại cải tạo mà tôi từng trải qua. Riêng tôi, vì ngay từ
đầu tôi yêu cầu dứt khoát phải có dao cạo râu riêng, nên các trại giam đồng ý
cho tôi sử dụng riêng, nhưng không được giữ trong buồng giam mà phải gửi cán bộ
quản giáo cất dùm. Các tù nhân khác không dám yêu cầu như tôi nên đành chấp
nhận cảnh dùng dao cạo chung.
Nội quy các trại giam cấm tù
nhân để râu, nhưng ở trại Chí Hoà lại cấm hẳn việc sử dụng dao cạo, nên tất cả
tù nhân nam đều phải chế tạo đồ bứt râu. Nhìn cảnh ấy mà rớt nước mắt!
Tình trạng cùm dơ dính máu và
thịt cũng có thật và tất cả tù nhân các trại đều kể lại đúng như vậy.
Ngoài ra, việc cấp thuốc và
điều trị cho bệnh nhân rất hạn chế và không đầy đủ. Khu G trại Chí Hoà nơi tôi
ở chẳng hạn, chỉ đưa tù nhân đi khám bệnh vào sáng thứ hai hàng tuần, nên ai có
bệnh đều phải chờ đúng lịch mới được đi khám, bất kể bệnh nặng hay nhẹ, trừ
trường hợp quá nặng phải đi cấp cứu mới được cho đi ngay.
Tình trạng y tế tồi tệ là điều
đáng báo động ở các trại giam hiện nay. Quyền được bảo đảm sức khoẻ dù trong
bất kỳ hoàn cảnh nào suy cho cùng chính là quyền làm người sơ đẳng nhất mà mọi
chính quyền phải tôn trọng.”
Trước đây “Bất Khuất” của
Nguyễn Đức Thuận được xem là một trong cuốn sách “gối đầu giường”, một vũ khí
tuyên truyền đắc lực của chính quyền cộng sản. Tất cả học sinh dưới mái trường
XHCN đều phải đọc qua và trích dẫn tác phẩm này trong các bài luận văn của
mình. Tuy nhiên hiện thực trong cuốn hồi ký này có bao nhiêu phần trăm là sự
thật? Chúng ta không lạ gì khả năng hư cấu tài tình của các nhà văn như Anh
Đức, Nguyễn Quang Sáng, Trần Đình Vân, Nguyễn Thi… Hiện thực trong các tác phẩm
ấy là xác lính Mỹ chết như rạ, có thể chất làm công sự (Đứa con của đất-Anh
Đức) là người sĩ quan VNCH ác ôn có thể mổ bụng ăn gan Việt Cộng (Hòn Đất-Anh
Đức), là vườn cam của Ngô Đình Cẩn mà mỗi gốc cây bón một xác tù nhân (X30 phá
lưới-Đặng Thanh)..
Bất Khuất cũng không nằm ngoài
quy luật đó, miêu tả một “địa ngục trần gian” ở Côn Đảo mà ai đọc rồi cũng rùng
mình khiếp sợ. Thế nhưng theo ông Nguyễn Ngọc Già trong bài ” Tôi biết ơn Việt Nam
Cộng Hòa” đã thừa nhận:
“Anh tôi – người ở tù Côn Đảo, ngày trở về đất
liền vẫn mạnh khỏe, dù ốm o đen đúa, nhưng không hề mang thương tật gì cả. Như
vậy ai là kẻ đã “bẻ cong ngòi bút”? Với mức độ cập nhật thông tin của Internet
ngày nay ta có thể biết người Mỹ chỉ hy sinh có 58 ngàn người trong chiến tranh
Việt Nam, không thể có chuyện chỉ trong một trận đánh mà máu lính Mỹ ngập lên đến
mắt cá chân trong một thửa ruộng. Hình ảnh người lính VNCH cứu dân được post
đầy trên mạng. Chỉ duy nhất bức ảnh của tướng Nguyễn Ngọc Loan cầm súng tử hình
một tên VC là có thật. Chính bức ảnh đã giết chết cuộc đời ông. Và cũng chỉ ra
rằng với một chế độ tôn trọng tự do báo chí như VNCH thì không có gì có thể
giấu giếm, che đậy…
Thế nhưng giữa thế kỷ 21 này
lại có một sự thật khác đang được cố tình che đậy, đó là sự thật về chế độ tù
nhân khắc nghiệt vi phạm trầm trọng quyền con người mà các tù nhân lương tâm
Việt Nam đã và đang trải qua. Đinh Đăng Định, thầy giáo, tù nhân đã qua đời sau
mấy tháng được trả tự do, để lại một nghi vấn bị đầu độc nước uống trong thời
gian ở tù. Hôm qua lại một người tù nữa ra đi sau 6 tháng mãn hạn tù. Cái chết của anh Huỳnh Anh Trí đã gây nên một
sự bức xúc và thương tâm lớn trong cộng đồng mạng, khi những dòng tin nhắn đau
thương của anh trong những giờ phút lâm chung đã làm thổn thức biết bao trái
tim con người.
Ai đã gây nên thảm cảnh này?
Ai đã khiến anh bị nhiễm virut HIV trong tù? Một sự ngẫu nhiên hay là có sắp
đặt trước. Đó là những câu hỏi nhức nhối mà dư luận cần có câu trả lời. Bởi tất
cả tù nhân yêu nước dù bị tước đoạt tự do nhưng vẫn còn đó quyền con người.Giữa
lúc cả thế giới đang cực lực lên án sự phân biệt chủng tộc, kỳ thị giới đồng
tính, kỳ thị màu da… thì trên đất nước của Mẹ Âu Cơ “trăm trứng nở trăm con”
vẫn còn có những kẻ đối xử với chính đồng bào mình như con vật. Họ chỉ là những
kẻ bất đồng chính kiến,họ không dùng thù hận mà chỉ là phương cách bất bạo động
để mong thay đổi cái thế giới tăm tối mà họ đang sống.
Như vậy họ có gì sai?
Họ chẳng bao giờ thốt lên “Máu
kêu máu ở trên đời tha thiết” (Tố Hữu) mà chỉ mong có tự do dân chủ, chỉ mong
góp một tiếng nói để bảo vệ chủ quyền trên mảnh đất ông cha để lại.
Họ, mới hôm qua vẫn còn là
đồng chí với những kẻ cầm trong tay quyền lực, hôm nay đã bị coi như con vật.
Đó là đối với tù chính trị,
những người còn nhận được sự quan tâm của dư luận. Chưa kể đến những phạm nhân
hình sự chỉ qua một đêm trong chốn tạm giam “hồn đã lìa khỏi xác” vì lý do tự
tử. Sự lạm dụng quyền lực đã đến mức báo động. Và cũng đã đến lúc gióng một
tiếng chuông báo oan đến tổ chức nhân quyền thế giới.
“Tất cả mọi người đều sinh ra có quyền bình
đẳng. Tạo hóa cho họ những quyền không ai có thể xâm phạm được; trong những
quyền ấy, có quyền được sống, quyền tự do và quyền mưu cầu hạnh phúc”.
Mỉa mai thay, những lời được
copy từ tuyên ngôn độc lập Mỹ ấy của CHXHCN Việt Nam, một quốc gia luôn được
xếp ở mức độ báo động về việc vi phạm quyền con người. Ấy thế mà vẫn luôn lấy
“Bất khuất” để tô vẻ cho chủ nghĩa anh hùng cách mạng của mình, cái chủ nghĩa dối
trá, phi nhân đã không còn đánh lừa được ai.
Từ Định Đăng Định đến Huỳnh
Anh Trí, đã đến lúc các tổ chức xã hội dân sự cần lên tiếng đanh thép và kịp
thời để phơi trần sự thực này. Không thể để cho máu của những người nằm xuống
để đất nước đứng lên có thể rơi vãi một cách oan uổng thêm một lần nữa.