Phạm
Chí Dũng
Không còn là tin đồn nữa. Khi chính một nữ cựu tù nhân lương tâm còn trong
vòng quản chế như Phạm Thanh Nghiên nghẹn ngào cho tôi biết, và chính anh Đỗ Ty
– cha của Hạnh – xác nhận qua điện thoại, thì mọi ngờ vực đều tan biến.
Chiều muộn ngày 27/06/2014, Đỗ Thị Minh
Hạnh – cánh chim báo bão những năm về trước – đã làm cộng đồng dân chủ trong
nước và hải ngoại tràn ngập một niềm vui khó tả: cô vừa được tự do!
Hạnh đang trên đường về nhà!
Hầu tương tự như trường hợp của “người
tù xuyên thế kỷ” Nguyễn Hữu Cầu, những tin tức đầu tiên về việc Minh Hạnh có
thể được “cho về” đã xuất hiện cách thời điểm trả tự do khoảng một tháng. Và
trong khoảng thời gian một tháng ấy, “họ cố ép tôi ký bản nhận tội, nhưng
tôi nói rõ với họ là tôi không ký vì tôi không có tội gì hết!” – tù nhân
lương tâm Nguyễn Hữu Cầu thản nhiên thuật lại và còn ngâm nga bài thơ“Con bò
kéo xe” của ông.
Cách đây chưa đầy một tuần, những thông tin từ gia đình Đỗ Thị Minh Hạnh và
người mẹ vận động không mệt mỏi cho cô như đã cảnh báo về ý đồ “giấy nhận tội”.
Lẽ đương nhiên, ai cũng hiểu đó là quán tính của một chính thể chưa thể quen
với quán tính bắt buộc phải thừa nhận sai lầm khi bắt người, nhất là khi người
đó lại chỉ đấu tranh cho quyền lợi của công nhân Việt Nam chứ chẳng hề nhắm tới
động cơ lật đổ chế độ hiện hành.
Vào buổi sơ khai của phong trào đấu tranh công nhân, hành động chính quyền
bắt ba người tranh đấu Đỗ Thị Minh Hạnh, Đoàn Huy Chương và Nguyễn Hoàng Quốc
Hùng cũng tràn sắc máu nguyên thủy. Không một ai được thanh minh, cũng chưa
từng có một dấu hiệu thỏa hiệp nào của Nhà nước Việt Nam với nhu cầu công đoàn
độc lập quá sức bức bối.
Khác hẳn với giờ đây…
Giờ đây, gần 1.000 cuộc đình công của công nhân diễn ra hàng năm tại nhiều
vùng ở Việt Nam đã đủ chứng minh cho tính “ưu việt” đến thế nào của Tổng liên
đoàn lao động Việt Nam – một cơ quan công quyền nhưng trung gian để trực tiếp
hưởng 2% trên tổng quỹ lương doanh nghiệp và cũng ăn vào công sức lao động của
công nhân, một tổ chức “đại diện cho quyền lợi của công nhân” song đã chưa từng
chấp nhận bất kỳ một cuộc đình công nào trên toàn quốc, ngược hẳn với mối giao
hảo chung chịu của họ với giới chủ doanh nghiệp.
Giờ đây và khác hẳn với thời kỳ làn sóng công nhân tranh đấu bị đàn áp,
chính thể cầm quyền ở Việt Nam đang phải dần chấp nhận đòi hỏi về định chế công
đoàn độc lập do người Mỹ và phương Tây đặt lên bàn đàm phán Hiệp định TPP.
Không phải vô cớ mà cũng vào tháng Sáu này, hơn 150 dân biểu quốc hội Mỹ đã đồng
gửi thư kiến nghị cho Đại diện thương mại Hoa Kỳ về “không TPP nếu
không có công đoàn độc lập” và “Việt Nam phải trả tự do ngay
lập tức và vô điều kiện cho Đỗ Thị Minh Hạnh”.
Cũng không phải vô cớ mà kịch bản cánh chim báo bão Đỗ Thị Minh Hạnh được
trả tự do vô điều kiện không chỉ là niềm vui bất ngờ của cô và gia đình, mà còn
khiến bật lên một tia hy vọng lớn lao hơn nhiều: đã có tín hiệu về một khả năng
nào đó tổ chức công đoàn độc lập được chính quyền “thí điểm” ở Việt Nam trong
vài năm tới.
Hãy khóc…
Nếu có thể nhớ lại, hãy nên so sánh những bước chân của Hạnh bần thần ra
khỏi phòng giam với không khí òa vỡ của đám đông vào tháng 8/2013, khi nữ sinh
áo trắng Phương Uyên đột ngột được phóng thích ngay tại tòa Long An. Để sau
tháng Tám ấy là một sự chuyển mùa dân chủ ở Việt Nam, nơi mà tiếng chim hót dân
sự đã không còn bị vùi dập quá tàn nhẫn.
Cánh chim báo bão Minh Hạnh hẳn cũng như vậy thôi. Phía trước không chỉ là
bầu trời tự do với riêng cô, mà một chân trời mới đang hé rạng cho các tổ chức
xã hội dân sự ở đất nước đầy cam go này, nơi mà mới đây 16 tổ chức dân sự đã
tiếp bước Hạnh để ra một tuyên bố về sự cần kíp xây dựng tổ chức công đoàn độc
lập cho 5 triệu công nhân Việt Nam.
Hạnh hãy khóc đi, những giọt nước mắt siết bao ơn nghĩa với Người Mẹ và Dân
Tộc…
Phạm Chí Dũng / Blog Thụy Mi