Phạm Chí Dũng
Phó chủ tịch Ủy ban nhân dân Quận 1 Lê Trương Hải Hiếu
vừa phạm ít nhất một sai lầm chính trị ghê gớm trên con đường công danh còn trẻ
tuổi đời của vị quan chức con ruột của Bí thư thành ủy Sài Gòn.
Ngọn đuốc sống
“Nguyên nhân khiến người phụ nữ này tự thiêu là do bế
tắc về cuộc sống và bức xúc việc Trung Quốc hạ đặt giàn khoan Hải Dương 981
trái phép, xâm phạm chủ quyền Việt Nam”, báo
Thanh Niên trích lời phát biểu của ông Lê Trương Hải Hiếu trong cuộc họp báo
diễn ra tại trụ sở UBND phường Bến Thành - nhanh một cách đáng kinh ngạc ngay
vào ngày huynh trưởng Gia đình phật tử miền Quảng Đức Lê Thị Tuyết Mai đã “vị
Pháp, vị Quốc thiêu thân” tại Dinh Thống Nhất ở Sài Gòn ngày 23/4/2014.
Trước năm 1975, địa điểm tuẫn tiết trên có
tên là Dinh Độc Lập. Toàn bộ 7 biểu ngữ của người tự thiêu biểu lộ tinh thần và
ý chí độc lập cho một dân tộc Việt Nam tự quyết, không chấp nhận làm tay sai
cho lịch sử ngàn năm đô hộ của người Hán.
“Suốt mười ngày qua tôi sống thầm lặng và sôi sục lòng
yêu nước, hôm nay tôi quyết chí đốt thân mình hòa ánh đuốc soi đường do những
người xâm lược và ngoan cố chiếm đóng lãnh hải chúng tôi... Nguyện hồn thiêng
đất nước cho con làm một việc yêu nước không gặp trở ngại, không có gì ngăn cản
và đừng tìm cách cứu sống... Xưa kia hai bà Trưng hy sinh Thy Sách để nung nấu
ý chí quân sỹ và nhân dân để chiếm đánh thành Ngọc Hồi, hôm nay tôi nguyện làm
ngọn đuốc để hậu thuẫn, thêm sức mạnh cho cảnh sát biển cùng ngư dân” - những tâm nguyện cháy bỏng cuối cùng của nữ phật tử
thuộc Giáo hội Phật giáo Việt Nam thống nhất - một tổ chức tôn giáo đã tồn tại
từ lâu trong lòng dân tộc nhưng chưa từng được chính quyền thừa nhận tính chính
danh.
Kẻ ác nào?
Ngôi chùa Tập Thành nhỏ bé và tĩnh tại nằm trên một
con đường cũng thật bé nhỏ ở Sài Gòn. Vào buổi chiều thứ hai khi thi thể của
người đàn bà hy sinh vì đạo pháp và dân tộc được quàn ở đây, gió chợt quăng
quật trên sân chùa. Bầu trời như muốn chuyển giông tố. Chánh điện lặng người vì
bàng hoàng và cảm phục. Lần đầu tiên và người đầu tiên ở Việt Nam dám dùng thân
thể mình làm ngọn đuốc sống để phản kháng chiến dịch xâm lăng của Trung Quốc.
Hành động ấy chỉ có thể so sánh với hơn 120 ngọn đuốc sống của các tu sĩ Tây
Tạng phản kháng ách nô dịch tôn giáo từ Bắc Kinh trong suốt mấy năm qua.
Chánh điện nghiêm cẩn nhưng run rẩy trong những lời
chan chứa vị tha của Hòa thượng Thích Không Tánh - Tăng đoàn Phật giáo Việt Nam
thống nhất và cũng là một cựu tù nhân lương tâm với ba lần chịu án chính trị vì
bất đồng chính kiến. Cái ác không thể tồn tại. Ngọn đuốc sống Lê Thị Tuyết Mai
sẽ làm cho những kẻ ác phải thức tỉnh trước mối họa xâm lược không còn quá xa
từ những kẻ vẫn ru ngủ dân chúng hai quốc gia bằng khẩu hiệu “Mười sáu chữ
vàng”.
Không hề có một “bế tắc về cuộc sống” nào đối với
người đã quyên sinh vì đất nước. Những đồng môn của bà Mai đã xác nhận rằng
không phải chỉ mới đây, mà đã từ ba năm qua bà Lê Thị Tuyết Mai nung nấu ý định
tự thiêu để ít nhất khơi dậy ngọn lửa tự hào và tự quyết dân tộc, nung cháy
tình cảm đã trở nên vô cảm của hàng triệu người dân và quan chức trước hiện
tình hiểm nghèo của Tổ quốc.
Tròn nửa thế kỷ sau hình ảnh quyên sinh của Hòa thượng
Thích Quảng Đức tại Sài Gòn vào năm 1963, nữ phật tử Lê Thị Tuyết Mai đã trở
thành bó đuốc sống khiến những người dân và trí thức còn vùi giấc trong “giấc mơ
con đè nát cuộc đời con” phải giật mình tỉnh ngộ.
Người Việt nào?
Nhưng sự đau đớn báo hiệu linh cảm mất nước vẫn lại
đến từ những người đang nắm vận mệnh đất nước song chưa hề tỉnh ngộ. Cho đến cả
thời khắc nan nguy này và trước cả một sự hy sinh chưa từng thấy của người nữ
phật tử, chẳng lẽ những quan chức “vì đảng quên thân” như ông Lê Trương Hải
Hiếu vẫn chưa hài lòng? Hay họ còn muốn cái chết của con người viết hoa ấy phải
gắn liền “Đạo pháp, Dân tộc” với “Chủ nghĩa xã hội”?
Một lần nữa, lại một lần nữa trong hai tuần liên tiếp,
chính quyền Sài Gòn đã phạm phải những sai lầm chính trị ghê gớm, bất kể họ
nhận lệnh và chỉ đạo từ cấp nào. Trận đàn áp cuộc biểu tình ôn hòa phản đối
Trung Quốc của nhân dân vào ngày Chủ nhật 18/5/2014 đã thành công đến mức ngay
cả một số cựu chiến binh và cách mạng lão thành cũng phải thề sẽ không xuống
đường cho dù có được đảng và chính quyền kêu gọi, sẽ không làm bất cứ hành động
nào để ủng hộ một chính quyền dối trá, cho dù Trung Quốc có phát hỏa chiến
tranh xâm lược.
Một lần nữa, nhưng còn trầm trọng hơn rất nhiều, lối
gán ghép dối trá của các quan chức chính quyền theo cách “bế tắc về cuộc sống”
đối với ngọn lửa anh hùng Lê Thị Tuyết Mai đã biến thành một sự xúc phạm quá
sức nặng nề đối với toàn bộ Phật giáo và tâm nguyện hy sinh của công dân Việt
Nam, ngược chiều với khẩu ngữ “đại đoàn kết dân tộc” mà giới chức cầm quyền vẫn
tuyên hô, khiến cho dân chúng phải bừng bừng phẫn nộ: “Họ là ai? Họ có còn là
người Việt nữa hay không?”.
P.C.D.
Theo BVN